Chương 1617:
Lão ta chắc chắn một khi mình ngồi vào đó sẽ phải chịu đựng cơn đau xé da xé thịt.
“Ông Chiến, ông phải ngâm trong thùng nước thuốc Cố Cơ này bảy bảy bốn chín giờ, hơn hai ngày, sẽ đau lắm”.
“Do nó sẽ làm lỗ chân lông của ông nở ra để hấp thu chất thuốc”.
“Nếu ông không chịu nổi thì có thể ra ngoài sớm hơn thời hạn nhưng hiệu quả sẽ giảm đi đáng kể, thậm chí căn cơ võ đạo của ông sẽ càng khó chữa trị hơn”.
“Nhưng nếu kiên trì được bốn mươi chín giờ và hấp thu toàn bộ chất thuốc Cố Cơ, cơ thể ông sẽ có sự thay đổi rất lớn, không chỉ có thể tu luyện trở lại mà thực lực cũng tăng lên nữa”.
“Tuy nhiên, nếu ông không chịu được mà vẫn cố gắng hấp thu thì có khả năng sẽ khiến kinh mạch ông đứt đoạn, hoàn toàn trở thành một người bình thường, khi đó, cho dù là Hoa Đà sống cũng không cách nào chữa khỏi bệnh của ông đâu ạ”.
Nghe lời nhắc nhở của Phùng Tiểu Uyển, hai mắt Vương Chiến sáng ngời, chỉ có sự kiên định: “Yên tâm đi, ông Chiến của cháu không phải hạng hèn nhát, nhất định sẽ kiên trì đến cùng!”
“Vâng, vậy cháu ra ngoài đây!”
Cô ta xoay người đi, để lại Vương Chiến ngồi một mình bên trong.
Lão ta không do dự tiến vào thùng nước thuốc.
Chậc!
Vừa vào trong, Vương Chiến đã cảm thấy cơ thể mình như bị sức mạnh nào đó cắn xé.
Đồng thời còn như có vô số con kiến điên cuồng vào trong người lão ta.
Chỉ mới bắt đầu thôi mà cơn đau đớn đáng sợ đó đã trãi rộng toàn thân.
Tới đi!
Vương Chiến gầm lên, cắn răng chịu đựng.
Từng giây từng phút trôi qua, cơn đau chẳng những khôgn biến mất mà còn trở nên nhức nhối hơn, trán Vương CHiến rịn đầy mồ hôi vẫn xắn răng kiên trì.
Đây không phải là cơ hội để lão ta khôi phục tu vi mà cũng là cơ hội để báo ơn Dương Chấn.
Cùng lúc đó, Dương Chấn đã đi lên máy bay rời khỏi Yến Đô tới chiến trường ngoài biên giới.
Anh đã nhận được tin báo về căn cứ của tổ chức sát thủ Hồng Trần, không chỉ có tổng hội mà còn mười phân hội đều ở ngoài chiến trường ngoài biên giới.
Đã một năm từ ngày anh rời khỏi biên giới phía Bắc, không ngờ có ngày lại quay về chiến trường ngoài biên giới.
Ngay khi Dương Chấn đang tới chiến trường ngoài biên giới, tại một vùng sa mạc vắng vẻ có một người bị trói trên một cái giá chữ thập.
Mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đầu, người kia máu me khắp người, khí tức suy yếu bị phơi dưới ánh mặt trời.
“Chúng mày nhất định sẽ phải hối hận!”
Người bị trói mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bốp!”
Ngay sau đó, một một gã người Tây cao lớn hung hăng quất roi da lên người anh ta.
“Đến nơi này rồi còn dám mạnh miệng?”
Gã người Tây cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải bọn tao cần mày làm mồi nhử, mày nghĩ mày còn sống đến bây giờ sao?”
“Bốp bốp bốp!”
Nói xong, gã ta lại điên cuồng quật roi da lên người chàng trai bị trói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!