Chương 1604:
Phùng Tiểu Uyển bỗng nói: “Nếu có thể, ông hãy đưa bệnh nhân tới đây, tôi sẽ khám thử xem sao”.
Phòng khám này tuy mới mở chưa được bao lâu, bệnh nhân cũng không nhiều, nhưng nếu cô ta đã quyết định mở phòng khám này thì không thể để xảy ra tình trạng người bệnh tới mà bác sĩ không có mặt được.
Hơn nữa, nhìn bộ đồ truyền thống của ông già kia cũng có thể đoán được người này có thân phận không bình thường, đối với người như thế, Phùng Tiểu Uyển vẫn hơi bài xích.
Long Khôn mỉm cười, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn lễ tân: “Trong này có mười triệu, chỉ cần thần y đây tự mình tới khám cho cậu chủ nhà tôi, bất kể có chữa được hay không, mười triệu này đều thuộc về cô”.
Phùng Tiểu Uyển tức thì nhíu chặt mày, cô ta cực kì chán ghét loại người tự cho là có tiền thì có thể chi phối hết thảy mọi việc như thế.
“Thật đáng tiếc, tôi không thể đi theo ông được!”
Phùng Tiểu Uyển vẫn khách sáo từ chối, nhưng sắc mặt đã trầm xuống.
Cô ta biết mười triệu lớn thế nào, có lẽ đây là số tiền cả đời cô ta cũng không kiếm được, nhưng đối với cô ta, tiền chỉ là vật ngoài thân.
Ước mong của cô ta là cứu giúp người đời, nếu bệnh nhân thực sự rất nghèom cô ta có thể chữa bệnh cho người ấy mà không thu tiền.
Nhưng nếu đối phương đã lấy tiền buộc cô ta chữa bệnh, cô ta sẽ không muốn giúp.
Lúc này, ánh mắt Long Khôn lộ vẻ kinh ngạc, trong ấn tượng của lão ta, chưa có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng tiền.
“Hai mươi triệu!”
Long Khôn lại lấy ra một tấm thẻ khác đặt lên bàn lễ tân.
Lão ta không tới, hai mươi triệu còn không thể mời một cô bác sĩ đến khám bệnh tại nhà.
Nhưng giây tiếp theo. Phùng Tiểu Uyển đã cho lão ta một đáp án: “Dù ông trả tôi một tỷ tôi cũng sec không đi!”
“Nhóc con, cô vẫn chưa biết tôi muốn cô chữa trị cho ai mà đã từ chối sao?”
Phùng Tiểu Uyển cứ từ chối chữa bệnh mãi khiến Long Khôn hơi tức giận.
Dù sao lão ta cũng là một trong những cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Long, kể cả một số công chúa hoàng tử của Hoàng tộc họ Long cũng phải kính trọng lão ta là “chú Khôn”.
Thế mà lúc này một bác sĩ ở phòng khám nhỏ tại Yến Đô bé như lỗ mũi này lại dám từ chối lão ta.
“Tôi đã nói rất rõ, nếu các người muốn chữa trị thì phải đưa người bệnh đến đây, nếu không tôi sẽ không thể đến tận nơi chữa trị được”.
Phùng Tiểu Uyển không hề sợ hãi, đúng mực nói: “Bây giờ phòng khám Ái Dân chỉ có một mình tôi, bây giờ tôi bỏ đi, lỡ như có người bệnh đến tìm tôi trị bệnh, nếu để chậm trễ bệnh tình của bọn họ, tôi sẽ là người có lỗi”.
“Nếu tôi nhất định phải dẫn cô đến đó thì sao?”
Long Khôn híp mắt lại.
“Ông muốn làm gì?”
Phùng Tiểu Uyển lập tức hốt hoảng, Long Khôn lúc này khiến cô ta cảm thấy hết sức nguy hiểm.
Cô ta tin chắc nếu Long Khôn muốn dẫn cô ta đi thì không ai có thể ngăn cản được.
“Đi theo tôi!”
Long Khôn vừa dứt lời bỗng chụp cổ tay Phùng Tiểu Uyển.
“Long Khôn, ông trở nên vô liêm sỉ từ khi nào vậy?”
Đúng lúc này một bóng người bỗng xuất hiện, che trước mặt Phùng Tiểu Uyển, giận dữ nói với Long Khôn.