Chương 1392:
Đổng Chiêm Cương cũng không nói nên lời, trong lòng lại càng thêm sùng bái Dương Chấn.
Cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cái gì? Cao thủ bán bộ Thần Cảnh cái gì? Đều là rác cả.
Sau này Dương Chấn chính là thần tượng của ông ta, ông ta cũng sẽ cố gắng nâng cao thực lực của mình để có thể đuổi kịp bước chân của Dương Chấn.
Mặc dù ông ta biết điều đó không có khả năng, nhưng trong lòng chỉ nghĩ vậy.
Mã Siêu cũng vô cùng bất lực, anh ta biết khoảng cách giữa mình và Dương Chấn rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.
Khi nào mình mới có thể giậm chân một cái là giết được cả đám như Dương Chấn?
Lúc này, Mã Siêu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vốn dĩ vết thương do súng bắn đã được Phùng Tiểu Uyển chữa trị sắp khỏi rồi, nhưng lúc này lại toạc ra, sau lưng đã nhuốm đỏ máu tươi.
Cùng lúc này, cảm giác mệt mỏi ập đến, anh ta cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu và sắp chìm vào giấc ngủ.
Nhưng anh ta cố gắng không để mình ngủ, bởi vì anh ta có cảm giác, một khi ngủ thì sợ là sẽ không tỉnh lại nữa.
“Phụt!”
Đột nhiên Mã Siêu phụt máu, hơi thở thoi thóp.
“Mã Siêu!”
Dương Chấn tức giận rống lên, hai mắt đỏ ngầu nói với Mã Siêu: “Nếu cậu dám chết, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu, hơn nữa những lời cậu bảo tôi chuyển đến Ngải Lâm tôi cũng không nói một chữ nào”.
“Cậu ráng lên cho tôi, nếu dám chết ở đây, chắn chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Khóe miệng Mã Siêu nở một nụ cười.
Chỉ là lúc này, anh ta thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, đây là phản ứng chỉ lúc sắp ngưng thở mới có.
Bây giờ anh ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, đã không còn sức để nói nữa rồi.
“Tiểu Uyển!”
Đột nhiên Dương Chấn hét lên một tiếng về phía Phùng Tiểu Uyển.
Trước đó lúc Phùng Tiểu Uyển cứu anh đã bị Simon giáng một bạt tai nên bị thương nặng.
Lúc tiếp tục cứu anh gần như đã cạn kiệt sức lực, lúc này cô ta thậm chí không có sức để đứng dậy.
Cho dù vậy, Phùng Tiểu Uyển vẫn cố gắng lấy ra một lọ sứ màu trắng, chống đỡ nói: “Anh Chấn, mau cho anh Siêu uống viên thuốc này”.
Dương Chấn vội nhận lấy lọ sứ trắng, đổ một viên thuốc màu đen ở trong ra rồi dứt khoát nhét vào miệng Mã Siêu.
“Cậu có cảm thấy ổn hơn chút nào không?”
Dương Chấn run rẩy nói.
Vừa rồi lúc giết Simon, anh không chớp mắt dù chỉ một cái,nhưng bây giờ nhìn Mã Siêu đang thoi thóp anh lại hoảng sợ, lúc đút thuốc cho Mã Siêu, tay anh không ngừng run lên.
Mã Siêu cố gắng nuốt thuốc xuống nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn, không thốt ra được câu nào, hơi thở cũng ngày càng nhẹ.
“Ầm!”
Dương Chấn đấm mạnh xuống đất, bỗng chốc để lại một vết nắm đấm lõm vào, anh cắn răng nói: “Cậu ráng lên cho tôi! Ráng lên!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!