Chương 1377:
Không sai, anh ta nghĩ Dương Chấn không hề chết, chỉ là bị thương nặng mà thôi.
Năm đó ở chiến trường biên giới phía Bắc, Dương Chấn đã từng trải qua hung hiểm thế nào, là người anh em thân hơn ruột thịt bên cạnh anh, Mã Siêu biết rõ hơn bất kỳ ai.
Trong mắt người đời, Dương Chấn gặp tai nạn thảm khốc như vậy chỉ có nước chết. Nhưng trong mắt Mã Siêu, sự cố này đối với Dương Chấn, cùng lắm chỉ bị thương nặng, còn lâu mới chết.
Cùng lúc đó, bên trong gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Bân đang ngồi trên sofa lớn, trong tay đang cầm cái ly đế cao.
Anh ta khẽ lắc cái ly, trên mặt tràn ngập ý cười: “Không ngờ mày cũng có ngày hôm nay. Dương Chấn, cuối cùng tao cũng đợi được ngày chết của mày!”
Dứt lời, anh ta giơ ly lên, một hơi uống sạch.
Trong biệt thự của gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Cao Dương đang uống trà sáng, nhưng không biết tại sao, sáng nay sau khi rời giường, mí mắt ông ta cứ giật liên hồi, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, trong lòng rất lo lắng.
“Loảng xoảng!”
Người làm vừa rót đầy nước nóng vào chiếc cốc của ông tay, chiếc cốc trà bằng sứ trắng đã đi cùng ông ta mấy chục năm bỗng vỡ tan tành, nước trà nóng lập tức bắn tung tóe.
“Bộp!”
Người làm nhất thời kinh hãi, lập tức quỳ trên mặt đất, khẩn khoản cầu xin: “Xin lỗi ông chủ. Tôi không cố ý, xin ông hãy tha cho tôi!”
Vũ Văn Cao Dương nhíu mày, nhìn cốc trà sứ vỡ tan thành chỉ thấy đáng tiếc chứ không nổi giận.
Ông ta hờ hững lên tiếng: “Đứng lên đi! Là chiếc cốc có vấn đề, không phải lỗi của cậu.”
“Ông chủ, ông chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ông ta vừa nói xong, một lão già mặc sườn xám nam hớt ha hớt hải chạy vọt vào.
Người đó là Hàn Thiên Thành – quản gia của gia tộc Vũ Văn, lúc này sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi.
“Hốt hoảng cái gì? Từ từ nói!”
Vũ Văn Cao Dương cau mày quát lớn. Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng ông ta lại cực kỳ hốt hoảng.
“Cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện rồi!”
Hàn Thiên Thành cắn răng nói.
Ở gia tộc Vũ Văn, chỉ có Hàn Thiên Thành biết Vũ Văn Cao Dương coi trọng đứa con nuôi Dương Chấn này cỡ nào. Trong mắt Hàn Thiên Thành, Dương Chấn chính là cậu chủ nhỏ của gia tộc Vũ Văn.
Mà sau khi Vũ Văn Cao Dương nghe được Hàn Thiên Thành nói vậy, liền đứng bật dậy, nắm cổ áo Hàn Thiên Thành, tức giận hỏi: “Nó đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Thiên Thành vội lấy điện thoại di động ra, mở tin tức ra, đỏ mắt nói: “Cậu chủ nhỏ bị xe đụng, xe và người đều bị đống đổ nát cao bốn năm mét chôn vùi bên dưới rồi!”
“Cái gì?”
Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy máu xông lên đỉnh đầu, khi nhìn thấy tin tức kia, cả người như bị sét đánh ngồi phịch xuống ghế.
Nhất thời hai mắt ông ta đỏ ngầu, nức nở nói: “Tuyết Nhạn, là tôi có lỗi với bà. Tôi không thể bảo vệ được con trai của bà!”
Nhà họ Tôn ở Yến Đô.
Hôm qua Tôn Húc vừa mới quyết định dù chết cũng phải theo Dương Chấn, sau khi biết Dương Chấn xảy ra việc sắc mặt tái xanh.
“Chẳng lẽ ông trời muốn diệt nhà họ Tôn sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!