Chương 1311:
Lão ta nghiến răng nghiến lợi nói : “Dù ở Miêu Thành, cũng chưa từng có ai dám khinh thường tạo như thế!”
“ồn ào!”
Dương Chấn bỗng hờ hững thốt lên. “Bop!”
Tiếp đó một tiếng tát tai giòn giã vang lên khắp phòng.
Chỉ thấy trên mặt lão già mặc áo đạo sĩ kia xuất hiện dấu bàn tay rõ mồn một, khóe miệng còn đang rỉ máu.
Nhất thời mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ.
Vừa nãy một đòn của Dương Chấn đã đẩy lão già này lùi về sau bảy tám bước, bây giờ anh lại đánh đối phương một bạt tai.
Lão già mặc áo đạo sĩ là cao thủ Thần Cảnh đấy.
Thế mà lão ta lại bị Dương Chấn tát tại trước mặt mọi người. “Đồ khốn kiếp! Mày dám đánh lén tao!”
Lão già mặc áo đạo sĩ thẹn quá thành giận.
Lão ta sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng bị tát tai, hôm nay lại bị một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi tát vào mặt, đúng là đang sỉ nhục lão ta mà. “Bop!”
Nhưng lão ta vừa dứt lời lại ăn thêm một cái tát nữa.
Dương Chấn cười lạnh nói: “Đây chính là cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn Miêu Thành sao? Sao lại bị tôi dễ dàng đánh lén như vậy chứ? Thật sự ngại quá, hay tôi đánh lén ông lần nữa nhé?”
“Mày…” “Bop!”
Vừa nãy chỉ có lão ta suýt chút nữa là bị lão già mặc áo đạo sĩ giết chết, lão ta hoàn toàn không có sức lực chống lại lão già kia.
Có thể nói lão già mặc áo đạo sĩ này có thể giết chết Quan Vương bằng một chiêu cũng không ngoa.
Nhưng một nhân vật mạnh mẽ như vậy lại bị tát tai liên tiếp, lão ta bỗng có cảm giác như đang nằm mơ.
Nhất là nhớ tới trước kia, lúc Dương Chấn đến Vương phủ Quan, cao thủ của Vương phủ họ Quan còn muốn giết anh.
Đùa gì thế?
Đừng nói là tất cả cao thủ của Vương phủ họ Quan, dù là cao thủ của cả Vương thành Quan gộp lại e rằng cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn.
Chỉ sau khi giao đấu với cao thủ Thần Cảnh thật sự, mới có thể cảm nhận được sự khủng bố của bọn họ.
Lúc này, trong hai mắt Quan Vương nóng hừng hực.
Một tài năng trẻ như Dương Chấn, chưa tới ba mươi tuổi mà đã mạnh như vậy rồi, nếu cho thêm vài năm nữa, liệu anh sẽ mạnh đến cỡ nào?
Quan Vương đột nhiên không dám nghĩ tới, lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chính là bất kể thế nào, cũng phải bợ đỡ Dương Chấn. “Ranh còn, mày muốn chết à!”
Lão già mặc áo đạo sĩ thẹn quá thành giận, tức giận rào lên, sau đó vung quyền xông lên. “Bốp!”
Dương Chấn đứng tại chỗ, hời hợt đạp một cước.
Mọi người chỉ thấy lão già mặc áo đạo sĩ bị đạp bay ra ngoài như quả bóng. “Ầm!”