Chương 1285:
Lúc Lâm Thiên Tường hai mươi tuổi hơn nữa lại là con của nhánh bên, e rằng lão ta chỉ là con kiến trong mắt người Miêu Thành.
Nhiệm vụ thất bại mà ông ta vẫn còn sống, đúng là kỳ tích.
Khương Hùng gật đầu: “Quả thật đã thất bại. Nghe nói ông ấy có thể sống sót rời khỏi Miêu Thành là vì được một người phụ nữ giúp đỡ”.
“Mà sau chuyến đi Miêu Thành lần đó, võ thuật của Lâm Thiên Tường bỗng nhiên tiến bộ vượt bậc, trở thành một thiên tài võ thuật trong lớp trẻ của nhà họ Lâm”.
“Từ đó về sau, nhánh của Lâm Thiên Tường dốc lòng dốc sức nâng đỡ ông ấy. Năm ông ấy bốn mươi tuổi, chủ gia tộc tiền nhiệm của nhà họ Lâm qua đời, nhà họ Lâm không ngừng tranh đoạt, cuối cùng ngược lại Lâm Thiên Tường làm ngư ông đắc lợi, trở thành chủ gia tộc họ Lâm”.
“Vì vậy ở Vương thành Quan này Lâm Thiên Tường là người quen thuộc Miêu Thành nhất!”
“Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi. Về việc rốt cuộc năm đó ở Miêu Thành đã xảy ra việc gì, tại sao võ thuật của Lâm Thiên Tường lại tiến bộ vượt bậc như thế thì không rõ”.
Dương Chấn nghe Khương Hùng nói xong nhất thời đăm chiêu.
Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Xem ra, Lâm Thiên Tường có thể có được ngày hôm nay đều là vì người phụ nữ Miêu Thành đã cứu ông ấy kia”.
Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy tới giao lộ đường cao tốc, Khương Hùng bảo tài xế dừng xe lại.
“Cậu Chấn, cậu muốn xuống xe ở chỗ này sao?”
Khương Hùng hỏi.
Dương Chấn gật đầu: “Ông về trước đi, tôi phải đi một chuyến!”
“Vâng!”
Khương Hùng gật đầu, sau khi thấy Dương Chấn xuống xe, lão ta mới nói: “Nhà họ Lâm lần này gặp may rồi!”
Lão ta biết rõ Dương Chấn muốn đến nhà họ Lâm làm gì.
Lão ta cũng biết lúc này nhà họ Lâm đang gặp phải cục diện ra sao.
Nếu nhà họ Lâm có thể dựa dẫm được cây đại thụ Dương Chấn này, bảo đảm trăm năm không lụn bại.
Cùng lúc đó, nhà họ Lâm.
Bên trong phòng họp rộng lớn, đều là những người đứng đầu các nhánh của nhà họ Lâm, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, mỗi nhánh đều khí thế hùng hổ.
“Nếu chủ gia tộc đã qua đời, thì vị trí này nên thuộc về nhánh chính của tôi. Tôi là con trai cả, vị trí chủ gia tộc vốn nên thuộc về tôi!”
Một người đàn ông trung niên khí thế hùng hổ nói.
“Lâm Lang, ông nói lời này mà không biết xấu hổ à? Ông đúng là con trai trưởng nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì người thừa kế vị trí chủ gia tộc là Lâm Hạo – em ba của ông nhỉ?”
Một người đàn ông trung niên ngồi ở hướng khác, cười chế giễu nói: “Nếu tính kỹ thì cũng phải do Lâm Hạo kế thừa vị trí chủ gia tộc mới đúng, ông chẳng có liên quan gì cả”.
“Hừ!”
Lâm Lang hống hách nói: “Đó là do bố tôi bệnh nặng, tâm trí mơ hồ nên mới để cho Lâm Hạo trở thành người thừa kế”.
“Hơn nữa, Lâm Hạo chỉ mới là người thừa kế mà thôi. Dựa theo quy định của nhà họ Lâm, chỉ khi nào chủ gia tộc thoái vị nhường ngôi thì người thừa kế mới có thể lên làm chủ gia tộc được”.
“Nhưng Lâm Hạo còn chưa lên làm chủ gia tộc thì bố tôi đã bệnh chết rồi. Vì vậy vị trí này đương nhiên sẽ không liên quan gì tới Lâm Hạo”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!