Trở lại biệt thự, người nhà họ Vương đã rời đi từ lâu.
Nhưng ở cửa biệt thự có một chiếc xe Bentley đang đỗ ở đó.
Một người đàn ông mặc vest cao to khỏe mạnh đứng trước cửa xe.
“Ngài là Đỗ Thanh Trần tiên sinh đúng không?”
Vệ sĩ đi lên, cung kính ôm quyền hỏi.
Đỗ Thanh Trần gật đầu.
“Ông chủ của tôi muốn gặp riêng ngài, xin hỏi ngài có thời gian không?”
“Nhưng hình như hiện tại tôi không rảnh.”
Đỗ Thanh Trần nói.
Vương Lăng Ảnh khiếp sợ nhìn chiếc Bentley kia, nói: “Được rồi, các người từ từ nói, tôi đi vào trước.”
Cửa xe Bentley mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống đi đến trước mặt Đỗ Thanh Trần, kích động cúi người nói: “Hội trưởng.”
Đỗ Thanh Trần hỏi: “Chúng ta quen biết sao?”
“Cậu đi lên xe chờ tôi.” Người đàn ông trung niên ra lệnh cho vệ sĩ.
Khi vệ sĩ đã lên xe, ông ta lập tức quỳ một gối xuống đất.
“Hội trưởng Ngô Quốc Hùng của thương hội Hoàng Tuyền phân hội tỉnh Giang Nam chào mừng vương!”
Đỗ Thanh Trần gật đầu: “Đứng lên rồi nói, sau này thấy tôi không cần quỳ.”
Ngô Quốc Hùng đứng dậy, vô cùng kích động, sùng bái nhìn Đỗ Thanh Trần.
“Ông chính là Ngô Quốc Hùng, nhà giàu số một tỉnh Giang Nam?”
Đỗ Thanh Trần hỏi.
“Vâng, tôi, tôi là Ngô Quốc Hùng.”
Nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ trợn tròn mắt, đường đường là nhà giàu số 1 tỉnh Giang Nam lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ trước mặt Đỗ Thanh Trần.
Đỗ Thanh Trần nói: “Được, vào chuyện chính đi, tìm tôi có gì không?”
“Ngài là vương của tổ chức Hoàng Tuyền chúng tôi, cũng là lãnh tụ của chúng tôi, có thể tận mắt nhìn thấy ngài, tôi quá kích động nên hơi thất lễ, xin ngài tha thứ. Nhận được tin báo của Thần Tài, tôi vội vàng trở về từ nước ngoài để gặp ngài, đưa lên một chút lễ mọn, xin ngài vui lòng nhận cho.”
Ngô Quốc Hùng lấy ra một túi văn kiện, dâng bằng hai tay.
“Đây là cái gì?”
Đỗ Thanh Trần không nhận.
Ngô Quốc Hùng cẩn thận nói: “Một căn biệt thự ở đỉnh núi Phượng Hoàng.”
“Nghe nói biệt thự trên đỉnh núi Phượng Hoàng là biệt thự đắt nhất ở Giang Nam, giá trị hơn trăm triệu, không phải có tiền thì mua được, ông rất có lòng!”
Đỗ Thanh Trần mỉm cười.
Ngô Quốc Hùng vội nói: “Tổ chức có ân với tôi, nếu không có tổ chức, năm đó tôi đã sớm chết ở nước ngoài, sau đó lại được Thần Tài đại nhân chỉ dạy, lại được thương hội cung cấp vô số tài nguyên mới có được ngày hôm nay. Theo quy định của thương hội, tài sản của tôi có bốn phần thuộc về thương hội, nghĩa là thuộc về ngài, nhưng theo cá nhân tôi, nếu tổ chức yêu cầu, tôi sẽ dâng lên tất cả của tôi bằng hai tay. Cho nên vương, hy vọng ngài đừng khách khí, nhất định phải nhận lấy, còn cần cái gì ngài có thể sai bảo tôi bất cứ lúc nào, di động của tôi luôn để máy24/24 vì ngài, có thể phục vụ cho ngài là vinh hạnh lớn nhất của tôi!”
Thân thể của ông ta càng cong sâu hơn.
Lúc này Đỗ Thanh Trần mới nhận lấy văn kiện, nói: “Được, ông trở về đi, có yêu cầu gì tôi sẽ tìm ông.”
“Vâng vâng vâng, đây là danh thiếp của thuộc hạ.”
Ngô Quốc Hùng lại dùng hai tay dâng lên danh thiếp.
Đỗ Thanh Trần nhận lấy, xoay người rời đi.
Ngô Quốc Hùng vẫn luôn cúi người, chờ Đỗ Thanh Trần đi vào biệt thự ông ta mới dám đứng dậy, ngồi trên xe, lồng ngực ướt đẫm nhưng trong lòng ông ta lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó tràn đầy vui mừng.
Có thể tận mắt nhìn thấy vương, đây chính là vinh quang vô cùng to lớn của ông ta.
Vương Lăng Ảnh dẫn Đỗ Thanh Trần đi vào một phòng ở tầng 1, nơi này là phòng cho khách, bình thường chuẩn bị cho bảo mẫu, nhưng cô chưa từng nhận bảo mẫu nên vẫn luôn để trống, chăn nệm đã có sẵn.
“Sau này anh ở đây, tôi ra ngoài chờ anh, sắp xếp xong đồ thì ra, chúng ta cần phải nói chuyện.”
Nói xong, Vương Lăng Ảnh đi ra ngoài.
Đỗ Thanh Trần không có yêu cầu đặc biệt gì về phòng ở, hắn từng ở biệt thự, trang viên, thậm chí hoàng cung, cũng từng ẩn nấp ba ngày ba đêm ở rừng Châu Phi, phòng cho thuê của hắn cũng rất đơn sơ.
Cất vali xong, Đỗ Thanh Trần đi vào phòng cho khách, Vương Lăng Ảnh đã ngồi trên sô pha chờ hắn, chờ hắn ngồi xuống, cô mới lên tiếng:
“Từ nay trở đi chúng ta là vợ chồng trên danh nghĩa, bình thường anh ở đây, cho nên chúng ta phải đặt ra các quy định.”
Đỗ Thanh Trần cũng có đoán trước về việc này, hắn gật đầu nói: “Em nói đi.”
“Đầu tiên, không có sự cho phép của tôi anh không thể lên tầng 2, phạm vi hoạt động của anh bị hạn chế ở tầng 1.”
“Thứ hai, không có tình huống đặc thù, không thể nói quan hệ của chúng ta ra bên ngoài, cũng phải giữ khoảng cách nhất định với tôi.”
“Thứ ba, cuộc hôn nhân này của chúng ta có thể kết thúc bất cứ lúc nào, lúc đó mỗi năm tôi sẽ cho anh 100 vạn tiền bồi thường .”
Đỗ Thanh Trần cười khổ, nói: “Em quyết định đi, anh không có ý kiến gì.”
Vương Lăng Ảnh lại nói: “Thứ tư, trước khi chúng ta chưa ly hôn, xin anh tôn trọng tôi, anh chơi trò mập mờ với người phụ nữ khác cũng được, hay thật sự muốn làm gì cũng được, không được đưa về nhà, tốt nhất đừng để tôi biết, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh! Tất nhiên, tôi cũng sẽ không mờ ám với người đàn ông nào.”
“Chắc chắn.” Đỗ Thanh Trần nói.
Bốn điều này chỉ có điều cuối hợp ý hắn.
Ít nhất làm hắn có thêm lý do an ủi mình -- xem đi, cô ấy vẫn rất để ý đến mình, chỉ là bình thường mạnh mẽ quen rồi nên không thích cúi đầu thôi.
“Còn nữa không?”
Đỗ Thanh Trần cười tủm tỉm.
Vương Lăng Ảnh nói: “Tạm thời không có, ngày mai tôi sẽ tìm một bảo mẫu, ngoại trừ buổi tối anh cần phải ở đây, thời gian còn lại anh tự do. Anh có đi thể tìm công việc, cũng có thể ở trong nhà, muốn đi ra ngoài lêu lổng tán gái tôi cũng mặc kệ, nhưng tôi sẽ không cho anh tiền.”
Đỗ Thanh Trần nói: “Bảo mẫu thì không cần, tôi biết nấu cơm.”
“Anh biết nấu cơm?”
Vương Lăng Ảnh ngạc nhiên.
Đỗ Thanh Trần cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi nói cho em biết tay nghề nấu nướng của tôi rất tốt.”
Vương Lăng Ảnh nhíu mày: “Anh thật sự muốn làm việc nhà à?”
“Nếu chúng ta là vợ chồng, thì anh phải chăm sóc em thật tốt."
Đỗ Thanh Trần thản nhiên nói.
“Được, anh cầm số tiền này làm phí sinh hoạt đi.”
Vương Lăng Ảnh lấy ra hai cộp tiền từ trong ví ném trước mặt Đỗ Thanh Trần, buồn bực xoay người lên tầng, cô rất thất vọng về hắn.
Ba anh em nhà họ Vương, Vương Nguyên Minh, Vương Nguyên Tân, Vương Nguyên Lăng, con cả con thứ hai đều có con trai, chỉ có con thứ ba chỉ có một đứa con gái là Vương Lăng Ảnh nên từ nhỏ đến lớn Vương Lăng Ảnh luôn trở nên mạnh mẽ.
Mặc dù là phụ nữ nhưng lại ưu tú hơn hai người em họ rất nhiều, thứ cô luôn tâm niệm là chỉ có cố gắng phấn đấu mới có tương lai tươi sáng, chính cô là ví dụ điển hình, bởi vậy cô khinh thường những người không có chí cầu tiến.
Có tay có chân lại thích ở nhà ăn cơm mềm, đàn ông không đi ra ngoài làm việc, giống cái gì.
Đỗ Thanh Trần khó hiểu.
Hắn cảm giác được Vương Lăng Ảnh không vui, lại không biết nguyên nhân tại sao.
“Nếu không chúng ta nói tiếp đi?” Đỗ Thanh Trần nói.
Giống như không nghe thấy hắn nói, Vương Lăng Ảnh không quay đầu đi thẳng lên tầng.
Ầm!
Đỗ Thanh Trần thở dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!