“Không cần phải bàn giao công việc gì đâu, dù chỉ một giây thôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi nhắc cho anh biết, tính tình tôi không tốt lắm, nếu không muốn bị đánh thì tốt nhất anh nên cút nhanh đi."
Đỗ Thanh Trần thờ ơ nói.
Trương Khuê đột nhiên phấn khích kêu lên: "Đúng vậy, anh không nghe thấy đội trưởng Đỗ nói gì sao, họ Phùng, mẹ nó anh cũng có ngày hôm nay, bình thường anh vẫn luôn tống tiền chúng tôi, đây là quả báo, cút con mẹ anh đi!"
"Nếu bây giờ anh còn không chịu đi, coi chừng hai anh em chúng tôi không khách khí với anh đâu, anh còn cho răng mình là trưởng sao, người như anh lẽ ra nên cút khỏi công ty từ lâu rồi!" Ngũ Ba cũng mắng.
Hai người có chung kẻ địch.
Bọn họ đã có ác cảm với Phùng Binh từ lâu, bình thường phải nhượng bộ thỏa hiệp, nhưng bây giờ, bọn họ đã hoàn toàn được bung xõa ra.
Phùng Binh cũng biết bình thường mình đã làm quá nhiều chuyện trái đạo đức, không dám ở lại nữa, mà hoảng sợ chạy ra ngoài.
Trong phòng bảo vệ, vẻ mặt Trương Khuê có chút gò bó nói: "Đội trưởng Đỗ, sau này nếu có chuyện gì, anh cứ bảo hai người chúng tôi làm là được."
Ngũ Ba vội vàng nói: “Đúng vậy, từ nay về sau chúng tôi nhất định sẽ nghe lời đội trưởng, anh bảo chúng tôi đi về phía đông, chúng tôi sẽ không bao giờ chạy về phía tây.”
Đỗ Thanh Trần dở khóc dở cười: “Hai người có mệt không vậy?”
"Không mệt, có phải có chuyện gì cần chúng tôi làm không?" Trương Khuê xoa tay chuẩn bị.
Đỗ Thanh Trần cười khổ nói: “Vừa rồi còn muốn làm anh em với tôi, muốn cùng nhau uống rượu, bây giờ lại xa cách với tôi như vậy, tôi cũng thấy lạ, chỉ là đội trưởng đội bảo vệ, cũng đâu phải là chức vụ lớn lao gì, hai người có cần phải làm đến mức này không, hai người còn làm vậy, thì tôi càng cảm thấy khó xử, chúng ta có thể làm anh em bình thường thôi được không?"
“Sao anh không nói sớm, làm chúng tôi hồi hộp quá.”
Ngũ Ba đấm vào ngực Đỗ Thanh Trần, cười ha ha: "Được. rồi, người anh em này, chúng tôi nhận chắc rồi, sau này, chúng tôi sẽ gọi anh là anh Trần."
"Đúng vậy, từ nay về sau chúng tôi sẽ gọi anh là anh Trần, đừng để các anh em thất vọng, à, nhân tiện, buổi tối còn có một vài nhân viên bảo vệ trực đêm, lúc sau chúng ta bàn bạc một chút, khi nào chúng ta có thể tụ tập cùng nhau, làm tiệc chúc mừng cho đội trưởng.”
Trương Khuê cũng cười vui vẻ nói lống rượu cũng được, nhưng tôi mời các cậu chứ không phải các cậu mời tôi, nếu không thì khỏi phải bàn nữa” Đỗ Thanh Trần cười nói.
"Ai mời cũng được."
Trương Khuê nói xong, đột nhiên tò mò hỏi: "Anh Trần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì?" "Anh làm cách nào để Phùng Binh bị sa thải vậy?" "Đó là quyết định của sếp Vương."
"Anh có người trong công ty che chở phải không, chẳng lế anh là họ hàng của sếp Vương?" Ngũ Ba hỏi.
Đỗ Thanh Trần đột nhiên thần bí n một bí mật”
¡ nói cho các cậu
Hai người chăm chú lắng nghe.
“Thật ra Vương Lăng Ảnh là vợ của tôi." Đỗ Thanh Trần nghiêm túc nói.
Hai người nghe vậy, đều bật cười.
"Anh Trần, ban ngày ban mặt mà anh còn năm mơ à, ha ha ha ha."
"Đúng rồi, tôi thấy anh Trần còn chưa tỉnh ngủ!" Đỗ Thanh Trần cũng cười ha ha.
Hắn sẽ không giải thích đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!