Chương 982:
Ba mươi sáu vị đệ tử liên đoàn võ thuật lập tức cầm khiên bảo hộ đứng dàn hàng ngang chắn trước mặt Diệp Phi.
Theo sau là ba sáu vị đệ tử cầm trường thương xen kế xuyên qua hàng khiên, đằng sau nữa lại là hai mươi tư vị tinh nhuệ của liên đoàn võ thuật đeo đao cầm kiếm, vây quanh bảo vệ Diệp Phi và Vương Đông Sơn không một kế hở.
“Các người nghĩ rằng như vậy có thể ngăn được ta hay sao?” Thấy vậy, Miyamoto Takumamori đang đi tới thì bỗng nhiên hài hước cười nói: “Diệp Phi, cậu quá ngây thơ rồi, trận thế này cũng nhỏ quá đi”
Nói xong thì gã đột nhiên hành động. Lúc đứng im thì sừng sững như núi, lúc chuyển động thì phong ba bão táp, đất rung núi chuyển.
Mộ Dung Tam Thiên nheo mắt nhìn thì thấy chân phải Miyamoto Takumamori bỗng dưng nâng lên, sau đó dẫm một cái lên sàn nhà.
Rầm!
Một âm thanh vỡ vụn thật lớn vang lên, gạch xanh trên sàn nhà đã bị Miyamoto Takumamori giãm nát, khe nứt giống như mạng nhện nháy mắt lan ra. Một khoảng mặt đất ước chừng năm, sáu mét vuông bị dẫm vỡ thành vô vàn những tảng đá nhỏ.
Oành!
Ngay sau đó chân trái của Miyamoto Takumamori lại giãm lên mặt đất làm cho vô số những tảng đá kia lập tức bay lên không trung.
“Đùng!” Miyamoto Takumamori gầm lên một tiếng, hai tay đẩy ra phía trước làm cho vô số những tảng đá nhỏ âm ầm tản ra, điên cuồn bắn về phía Diệp Phi.
“Cẩn thận!”
Trong lúc Diệp Phi đang nhanh chóng đẩy Vương Đông Sơn ra thì vô số tảng đá nhỏ đã bay tới như đạn pháo.
Một loạt âm thanh nặng nề vang lên, mười mấy đệ tử liên đoàn võ thuật thân hình rung mạnh, ném kiếm, phun máu ngã xuống đất. Sau đó thì dàn hộ thuẫn trước mặt Diệp Phi cũng rầm rầm ngã xuống, những người cầm khiên đều bị bắn bay ra phía sau, thảm thiết kêu. Ngay cả hơn mười người võ nghệ cao cường, thân thủ bất phàm cũng phải lùi lại trong bão đá, liên tục ngã xuống đất, phun máu.
Quá cường đại, quá cường đại!
Mấy người Vương Đông Sơn khiếp sợ nhìn cảnh này. Mặc dù bọn họ cũng là người tập võ nhưng trước nay chưa bao giờ thấy được thân thủ cường hãn như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đánh bay một mảng lớn người. Sát thương kiểu này đã có thể so sánh với uy lực của động đất lũ quét rồi.
“Một đám nhỏ bé không khác gì con kiếm mà còn dám chặn đường của lão phu?”
Miyamoto cười lạnh, hai tay chắp sau lưng lại tiếp tục bước về phía trước, ánh mắt trước sau như một dán chặt lên người Diệp Phi, như thể không muốn cho anh bất kì cơ hội nào để trốn thoát.
Diệp Phi cũng không để ý nhiều, tiếp tục vận chuyển “Thái Cực Kinh” khắp toàn thân. Vương Đông Sơn cau mày, tay nắm chặt lại. Anh muốn hạ lệnh tử chiến.
“Diệp Phi, ta đã cảnh cáo ngươi, ngoan ngoấn thả Lăng Thiên Thuỷ đi, cậu lại không nghe” Giọng Miyamoto.
Takumamori lạnh nhạt nói: “Kết quả, ngươi thấy đấy, là rơi vào kết cục diệt môn”
Hoàng Tam Trọng hô lên: “Miyamoto, không phải ông nói bảy ngày sau mới quyết chiến hay sao? Tại sao hiện tại lại tới tập kích chúng tôi?”
Thẩm Đông Tinh cũng gào lên theo: “Đúng vậy, ngày tháng đã định, bây giờ ông lại tới đây, thật quá mức vô sỉ. Chậc chậc, ông thế này, chỉ sợ sau này chẳng ai dám tin vào chiến thư của ông nữa” Anh muốn doạ dẫm đối phương: “Lấy chiến thư ra để đánh lạc hướng, sau đó lại tiến đến đánh bất ngờ, chậc chậc, đủ vô sỉ, đủ đê tiện, sau này ông làm sao mà giải thích với toàn bộ võ giả trong thiên hạ đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!