CHương 717:
Lúc đầu ông cũng không ôm hy vọng gì, mấy ngày nay đã có rất nhiều bác sĩ và thiên sư không làm gì được phải lui, ai biết Chung Thiên sư lại dễ dàng làm yên được vợ ông.
Phải biết rằng, lúc trước bà ấy vừa phát bệnh, không phải mấy tiếng đồng hồ thì không dừng, tiêm thuốc tê cũng không có tác dụng.
Suy nghĩ muốn để Diệp Phi khám qua của ông cũng tan đi, như lời cô em vợ đã nói, y thuật chữa bệnh của Diệp Phi hơn người không sai, nhưng chưa chắc đã tinh thông huyễn thuật.
Có được sự khẳng định của Chu Trường Sinh, Chung Thiên sư ha ha cười lớn, nắm chặt tay đối phương: “Ông Chu khách khí rồi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
“Ba tuổi tôi đã theo sư phụ học phong thủy tướng mệnh, mười ba tuổi xuống núi dốc sức vì thiên hạ”
“Hơn mười năm nay, không dám nói là vô địch Trung Quốc nhưng cả Giang Nam, tôi nói mình thứ hai không ai dám là thứ nhất”
“Bệnh này của bà nhà chẳng qua là do thân thể ở chỗ râm, oán khí xâm nhập, dẫn tới rối loạn thần thức”
“Một câu thôi, quá nhiều cây, quá nhiều nước.”
Chung Thiên sư chỉ vào đất và nước ở trang viên Chu Thị.
“Hóa ra là vậy”
Chu Trường Sinh bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hỏi một câu: “Đại sư, bệnh của bà nhà tôi có thể chữa dứt điểm được không?”
“Tất nhiên là có thể”
“Đợi tôi nghỉ ngơi một lát, khôi phục thể lực, dùng thuật ngũ lôi oanh đỉnh, oanh bà Chu ba lầm, lại cho uống một viên thuốc trừ tà, bà Chu sẽ khỏe lại thôi.”
Chung Thiên sư nhẹ nhàng vuốt chòm râu: “Yên tâm đi, trước khi mặt trời lặn, nhất định ông Chu có thể nhìn thấy bà Chu khỏe mạnh như vâm.”
“Cảm ơn đại sư, chỉ cần ông có thể làm cho vợ tôi khỏe lại bình thường, phải bỏ ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu giá cũng được”
Chu Trường Sinh cam đoan bảo đảm với Chung Thiên sư, bây giờ độc tố trong người ông đã được giải hết, nếu như bà xã cũng khỏe lại nhưng bình thường, ngày tháng của vợ chồng son sẽ lại lãng mạn ngọt ngào.
“Anh rể, anh yên tâm đi, đại sư nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Viên Nguyệt Dung cười duyên một tiếng: “Trước hết chúng †a để cho đại sư nghỉ ngơi một lát đã, ông ấy vừa từ nơi khác tới đây, rất vất vả… Lúc này, Chu Tĩnh Nhi thấy vậy ngập ngừng nói: “Bố nuôi, hay là để bác sĩ Diệp cũng xem qua một chút?”
Viên Nguyệt Dung nghe vậy dựng thẳng lông mày lên: “Đùa gì vậy, chị trúng tà, bác sĩ có thể xem được sao?”
“Hơn nữa, bây giờ khó khăn lắm chị tôi mới yên ổn, một khi các người làm bậy phá hủy tâm sức của Chung đại sư, đến lúc đó tìm ai chịu trách nhiệm đây?”
“Chu Tính Nhi, đừng có mà không có việc gì thì gây chuyện, mau đưa bác sĩ Diệp của cô đi đi”
Bà ta cười ác nghiệt: “Bệnh của chị tôi không cần cô nhọc lòng”
Chu Tĩnh Nhi không để ý tới bà ta, chỉ nhìn về phía Chu Trường Sinh: “Ông Chu, dù sao bác sĩ Diệp cũng đến rồi, không để ý mấy phút này…” “Một tên nhóc con thì biết cái gì chứ?”
Chung Thiên sư khinh thường nhìn Diệp Phi. Hành động của Chu Tĩnh Nhi làm ông ta rất không thoải mái, rõ ràng là nói ông ta không bằng một bác sĩ chân đất.
“Hôm nay tôi có lời để ở đây. Bệnh của bà nhà tôi có thể giải quyết, nếu như ông Chu để cho người khác xem bệnh thì có nghĩa là không tin tưởng tôi.”
“Tôi lập tức thu dọn đồ đạc dời đi”
“Nhưng mà bà nhà có xảy ra hậu quả gì, các người cũng đừng trách tôi không nhắc nhở”
Ông ta đang ép người khác phải nhường, Chu Trường Sinh khuyên mấy câu cũng không có tác dụng.
Chung Thiên sư cố ý muốn ông phải ra quyết định. Ông ta và Diệp Phim chỉ có thể tin một người. Đây là tôn nghiêm của cao nhân Mao Sơn! “Bác sĩ Diệp, tình hình của vợ tôi, không giống với bệnh”