Chương 390:
“Cửa hàng của các người chuyên lừa đảo, còn không bằng một cửa hàng rong ở trên đường!”
Tiêu Nhược Băng đau đớn kêu lên, lùi về sau vài bước, nhưng không đánh trả, chỉ là trong mắt cô ta đang rất giận dữ.
Cửa hàng đồ cổ Uông Thị, ngoài việc có chỗ dựa mạnh mẽ, khác với những cửa hàng đổ cổ ngoài kia là ở đây cam kết đều bán đồ thật.
Đã tuyên bố với bên ngoài, chỉ cần có thể trả đủ tiền, những món đồ cổ được mua tại cửa hàng đồ cổ Uông Thị là đồ thật một trăm phần trăm.
Bây giờ lại bị Diệp Phi lật tẩy sự thật, lập tức đã làm cho toàn bộ khách hàng nổi giận.
Bọn họ không bao giờ tưởng tượng được là cửa hàng đồ cổ Uông Thị lại làm như vậy.
Một nửa thật, một nửa giả, một món đồ có thể kiếm được gấp ba lần tiền, lợi ích này đúng là có thể làm người ta phát rồ.
“Cửa hàng lừa đảo, cửa hàng lừa đảo!”
“Trả lại tiền đi! Trả lại tiền!”
Vô số khách đã trả lại đồ cổ trong tay, lập tức hủy bỏ giao dịch, có người từ bên ngoài vội vàng chạy vào trả lại đồ… đột nhiên, cửa hàng đồ cổ Uông Thị náo loạn, phòng khách có đến hàng trăm người đã chật cứng.
Tiêu Nhược Băng và Triệu T¡ Kì hoàn toàn tuyệt vọng, bọn họ không ngờ Diệp Phi lại có thể làm như vậy.
Có thể lần này thương hiệu của cửa hàng đồ cổ Uông Thị không giữ được rồi.
“Mười năm tỷ kia, và mấy cú đánh vào đầu cô, trước tiên cứ giữ lấy đi”
Diệp Phi bật cười: “Lần sau gặp, tôi sẽ đòi các người”
Tiêu Nhược Băng ôm chặt khuôn mặt xinh đẹp đang đau đớn của mình, cô ta giận dữ nhìn chằm chăm vào Diệp Phi đã đi.
Triệu T¡ Kì cũng muốn hộc máu, cô ta kìm nén sự tức giận, lấy điện thoại di động ra hét lớn: “Hoàng Tam Trọng, tôi muốn anh xử lý một người”
“Vui quá, vui mát, sung sướng quá.”
Ngồi trên xe Hummer trở về phòng khám, Đỗ Thanh Đế giống như ngày xưa nói năng tùy tiện, võ vai Diệp Phi kêu lên: “Anh Diệp, từ nay về sau anh sẽ là anh cả của tôi, có chuyện gì chỉ cần gọi một tiếng thôi”
“Tôi hứa sẽ không ngại nguy hiểm, có chết cũng không từ chối: Sau đó anh ta lại có chút xấu hổ, vỗ vào vai Diệp Phi cười: “Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Nhược Băng và Triệu Ti Kì, trong lòng tôi cảm thấy rất vui sướng”
“Nghĩ chỉ dựa vào Uông Văn Phi thì có thể hống hách kiêu ngạo, nhưng cuối cùng lại bị thua lỗ sáu nghìn tỷ, còn đem phá hỏng uy tín trong nhiều năm”
“Cửa hàng đồ cổ Uông Thị chắc chắn phải đóng cửa thôi Đỗ Thanh Đế hả hê cười trên nỗi đau của đám người Tiêu Nhược Băng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn tối qua đã làm một quyết định sáng suốt.
Nếu không phải mình cùng Diệp Phi hòa giải, thì có thể mình cũng sẽ xảy ra chuyện, mà cũng không có được thu hoạch lớn như hôm nay.
“Chuyện nhỏ mà thôi.”
Diệp Phi không để ý, và thay đổi câu chuyện: “Nhưng khi cậu về phải nói với bố cậu một chuyện. Chậu châu báu có khả năng rất lớn là hướng về phía ông ấy”
Tiêu Nhược Băng đã giới thiệu chậu châu báu cho Đỗ Thanh Đế, chắc chắn là muốn đồ vật tà ác này để làm cho nhà họ Đỗ gặp chuyện xui xẻo.
Cô ta không có thù oán gì với Đỗ Thanh Đế, và chỉ có thể là đối phó với Đỗ Thanh Hổ.
Mặc dù Diệp Phi không dám chắc chắn là chuyện này có liên quan đến Giang Hoa Long, nhưng để cho Đỗ Thanh Hổ để ý cũng tốt.
“Anh Diệp Phi yên tâm, tôi sẽ có chừng mực.”
Đỗ Thanh Đế đắc ý cười: “Tôi đã nói với bố rồi, còn phái người âm thầm theo dõi Tiêu Nhược Băng, xem cô ta đang tiếp xúc với ai”
Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Có chừng mực là tốt.”
“Anh Diệp Phi, khó có khi nào vui vẻ như hôm nay. Tôi mời anh đến nhà hàng Túy Tiên Lâu ăn cơm”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!