Chương 218:
Diệp Phi lại cho cậu ta một đạp nữa.
“Mày không biết tao là ai vậy mà lại dám ra tay với tao, mày biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
Tên mũi khoằm căm tức nhìn Diệp Phi, khuôn mặt dữ tợn nói: “Chó thật, tao nhớ kỹ mày rồi, mày đợi đấy cho tao.”
Một cô gái tóc hồng kiều mị mà lẳng lơ đoán chừng là bạn gái tên mũi khoằm kia, mặt mày biến sắc hét lên với Diệp Phi: “Các người rước lấy phiền phức rồi, tôi không hề lừa anh…” Cô ta nhắc nhở Diệp Phi: “Anh ấy rất lợi hại…”
Sắc mặt của Diệp Phi lạnh tanh: “Cút.”
“Oành…” Tên mũi khoằm lấy điện thoại ta muốn gọi người tới thế nhưng đúng lúc này chiếc Volkswagen Beetle nỗ bùm một tiếng, ngọn lửa bùng lên.
Xăng rỉ xuống mặt đất bùng lên.
Gió thổi qua, cơn hỏa hoạn trong nhánh mắt lan tràn dữ dội vang lên những tiếng phần phật phần phật.
Sắc mặt tên mũi khoằm thay đổi, nhìn nhau rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, hiển nhiên là họ lo những chiếc xe ô tô chẳng may bị nổ sẽ liên lụy đến tính mạng bọn họ.
Chỉ là lúc đi cậu ta còn lấy điện thoại chụp Diệp Phi lại để tìm cơ hội xả cục tức này.
Diệp Phi không để ý tới bọn họ, việc đầu tiên anh làm đó là xông tới phía trước chiếc Volkswagen Beetle dùng chân dẫm dẫm dập tắt bót lửa.
Sau đó gỡ những mảnh vụ nhỏ của kính chắn gió ra, không để ý tới ngọn lửa mà xông vào bên trong cởi dây an toàn rôi ôm cô gái ra ngoài.
Khi đi ra thì bằng lái và giấy phép chạy xe rơi xuống đắt, khi Diệp Phi nhặt lên thì liếc mắt nhìn qua chủ nhân của chiếc xe tên là Bạch Như Ca.
Anh cũng không nghĩ nhiều, đem hết đồ đạc cất vào túi sau đó đem Bạch Như Ca tới bên ngoài hàng rào bảo vệ.
“Không ổn rồi, bố cái xương sườn bị gãy, ngục phủ ngũ tạng bị tổn thương…” Vô cùng nguy kịch, Diệp Phi rất nhanh liền chuẩn đoán được bệnh tình của Bạch Như Ca, trên trán nhất thời tuôn ra không ít mồ hôi.
Bảy viên Bạch Mang duy nhát khi cứu trị cho Dương Diệu Đông cũng đã dùng hết rồi, hai ngày nay vội vàng đối phó với Mạnh Giang Nam với Trần Lệ Dương nên vẫn chưa khôi phục được việc điều trị cho bệnh nhân.
Vậy nên tình huống của Bạch Như Ca khiến cho Diệp Phi khựng lại.
Bất quá rất nhanh anh liền tĩnh tâm lại, lầy ngân châm bắt đầu cứu chữa cho Bạch Như Ca.
Diệp Phi không dùng “Cửu Cung Hoàn Dương” lần này anh dùng “Thất Tinh Tục Mạng”.
Ở tình huống này thì anh không thể nào chuyên tâm hạ châm được, để cho bệnh nhân có thể cải tử hồi sinh thì chỉ có thể tạm thời kéo dài tính mạng của cô.
Diệp Phi lấy ngân châm đâm về phía huyệt Đàn Trung, huyệt Bách Hội, huyệt Thần Túc của bệnh nhân, động tác lưu loát khóa chặt cơ hội sống của cô lại.
Rất nhanh máu trong miệng Bạch Như Ca không trào ra nữa, hô hấp cũng bình thường, sắc mặt cũng có chút chuyền biến.
Khi Diệp Phi hạ cây kim thứ chín phần bụng và lồng ngực của Bạch Như Ca không ngừng nhấp nhô lên xuống, mãi sau đó mới bình thường trở lại.
Tình huống này rõ ràng là đã tốt lên rồi! Cô mở đôi mắt xinh đẹp ra, gian nan run rẫy khóe môi, không có âm thanh phát ta thế nhưng Diệp Phi có thể nhận ra: “Cảm ơn…”
Diệp Phi nhẹ nhàng nói một câu: “Không cần!”
“Ô…” Đúng lúc này một chiếc xe cứu thương gầm rú đi tới, cửa xe mở ra, bố nhân viên y tế bước xuống.
Một người trong đó theo bản năng mà kêu lên: “Diệp Phi?”
Diệp Phi nghe vậy ngắng đầu lên: “Lâm Tiểu Nhan?”
Trong nhóm bác sĩ ấy vậy mà lại có con gái của Lâm Tam Cô – Lâm Tiểu Nhan.
Khuôn mặt của cô ta có chút khó xử, không ngờ ở đây lại gặp được Diệp Phi, lần trước bị làm cho mất mặt ở tập đoàn Thiên Bảo, Lâm Tiểu Nhan liền không muốn gặp lại Diệp Phi thêm một lần nào nữa.
Lâm Tiểu Nhan cũng không nhiều lời với Diệp Phi: “Chúng tôi nhận được cầu cứu, nơi này có người bị thương do tai nạn xe cộ, người ở đâu?”
Đồng thời trong ánh mắt cô cũng hiện lên sự thất vọng, người bị tai nạn xe cộ sao lại không phải là Diệp Phi cơ chứ?
Mặc dù Diệp Phi cũng vô cùng kinh ngạc việc Lâm Tiểu Nhan trở thành một hộ sĩ thế nhưng ngón tay vẫn chỉ về phía Bạch Như Ca: “Nơi này có người bị thương, tình hình rất nghiêm trọng có điều tạm thời tôi đã ổn định được bệnh tình của cô ấy rồi.”
“Các người đưa cô ấy về rồi phẫu thuật đi.”