Chương 1279:
Nghe xong, Tống Hồng Nhan thoáng cong môi cười: “Vụ án tự sát và giết người không cách nào xét xử được lại được cô ấy giải quyết bằng cách đi tìm người buộc chuông. Gom góp những vụ việc đen tối của Trương Hào Khôn để lấy được những bằng chứng xác thực từ trong tay ông ta rồi lại rửa sạch tội danh trên đầu Diệp Phi bằng thứ đó… Sự thông minh và sắc bén này không hề đơn giản một tí nào, tôi hơi khinh thường cô ấy rồi”
“Tôi cứ tưởng cô ấy vẫn là Đường Nhược Tuyết ở Trung Hải xưa kia, không ngờ mấy tháng trôi qua cô ấy đã trưởng thành đến mức tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa”
Trước đó, cô ấy luôn nghĩ rằng Đường Nhược Tuyết chỉ là người phụ nữ thích ghen tuông vớ vẩn, một đóa hoa được Diệp Phi bảo vệ trong lồng kính, thế nhưng bây giờ cô ấy lại thấy áp lực.
“Nghe nói cô ấy cũng phải trả một cái giá khá đắt đỏ, tất cả những tài liệu thú đều được mua bằng tiền triệu tiền tỉ, hơn nữa còn thiếu ân tình của rất nhiều người”
Lâm Bách Thuận cười nói: “Thế nhưng tay cô ấy vẫn mềm quá nên bọn Trương Hào Khôn đã vội vàng chạy mất”
“Có vẻ như đó là giao ước của bọn họ”
“Nếu như Đường Nhược Tuyết không cho Trương Hào Khôn một con đường sống, một số tiền hưởng hưu kếch xù thì làm sao ông ta chấp nhận giao bằng chứng ra và bỏ lại gia tài bạc tỉ của mình?”
Tống Hồng Nhan lại hỏi: “Đúng rồi, có bắt được Hùng Thiên Nam không?”
“Theo tôi đoán thì tên đó không phải là người đứng phía sau thao túng, chắc chắn đăng sau vẫn còn người..” Dù rằng Hùng Thiên Nam bị Diệp Phi đánh gấy chân rồi lại chắc mẩm rằng ông nội mình bị Diệp Phi giết chết nhưng Tống Hồng Nhan cảm thấy Hùng Thiên Nam không có bộ não cẩn thận và tỉ mỉ thể này.
“Không bắt được, hình như tên đó đã nghe được phong thanh gì nên nhanh chóng trốn đi trước rồi”
Lâm Bách Thuận nhẹ nhàng lắc đầu: “Có người nói tên đó đã chạy tới thành phố cảng, có người nói nó đã chạy lên núi “Tên khốn kiếp này, chạy trốn nhanh thật đấy” Tống Hồng Nhan xoay người lại: “Bảo người của chúng ta để tí đến hành tung của Hùng Thiên Nam, đã là nghi phạm bỉ trốn thì có lẽ giết luôn cũng được”
“Tôi biết rồi!” Lâm Bách Thuận gật đầu, sau đó do dự mở miệng: “Tổng giám đốc Tống, thật ra chúng tôi có thể dàn xếp chuyện của anh Phi, tại sao mấy ngày nay chúng ta lại không ra tay? Cuối cùng lại để cho Đường Nhược Tuyết hành động trước” Lâm Bách Thuận híp mắt: “Cứ thế này thì chắc cô ta lại được anh Phi để ý tới”
“Đúng là tôi có thể giúp Diệp Phi cản lại rất nhiều vấn đề và thậm chí là dập tắt tất cả mọi nguy hiểm đang rình rập nhưng không cần phải làm thế. Tống Hồng Nhan đi tới chỗ bàn tra, thong thả ngồi xuống rót một ly cà phê cho mình: “Bởi vì Tống Hồng Nhan này không thể gả cho một con cún, tôi chỉ gả cho một người đàn ông đầu đội trời chân đạp “Không để Diệp Phi tự trải qua những chuyện này để cậu ấy nhận ra và cố gắng phát triển bản thân thì cậu ấy mãi mãi không thể trưởng thành được.
“Thế nên cậu ấy gặp những chuyện gì, biết những người nào, chỉ cần không đụng đến sự an toàn của người xung quanh thì cứ để cậu ấy giải quyết từ từ”
“Cậu thử nhìn Diệp Phi bây giờ xem có phải đã thay đổi rất nhiều so với lúc ở Trung Hải không?”
“Cho cậu ấy thêm một chút thời gian và vấn để để trưởng thành thì cậu ấy chắc chăn sẽ đứng trên đỉnh rất cao”
Giọng cô ấy cực kì nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự tự tin vào Diệp Phi Lâm Bách Thuận khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi”