Chương 1245:
Nghe thấy tên Dương Bảo Quốc, mấy người phụ nữ bớt quá quắt hơn, bắt đầu bưng trà lên uống.
Tưởng phu nhân vẫn không hành động gì, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Phi suy tư, bà ta chắc chắn mình từng gặp Diệp Phi.
“Ông cụ trong nhà có thể nế mặt nế mũi thì cũng không phải là một nhân vật đơn giản” Cốc Oanh lấy sơn móng tay lên mắt đầu sơn cho tay mình rồi nhướng mày nhìn Diệp Phi.
Hơn hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú, mặt mũi cũng khá đứng đắn với đôi mắt sáng ngời, cảm giác cực kì khó tả, dường như con người anh vẫn cất giấu rất nhiều thứ khác Quần áo trên người Diệp Phi rất đơn giản, cũng không phải hàng hiệu đắt đỏ nhưng được giặt cực kì sạch sẽ, tay áo cũng không có vết dơ bẩn nào.
Chiếc hộp quà trong tay cũng cực kì sạch sẽ.
Điều khiến Cốc Oanh híp mắt lại không dừng lại ở thế, mà là bọn họ châm chọc khiêu khích rất lâu rồi nhưng Diệp Phi vẫn giữ được bình tĩnh như thế, không hề thấy sự bực dọc và khó chịu.
Đây là một người rất khó giải quyết.
Cũng may, người như thế thường thường có lòng tự trọng mạnh mẽ.
“Nói đi, tới nhà chúng tôi vì chuyện gì?” Cốc Oanh nhìn Diệp Phi, hờ hững mở miệng: “Nể mặt ông cụ, tôi có thể giúp đỡ cho cậu, ông Hồng Tinh không có nhà thì tôi cũng có thể giải quyết được cho cậu”
“Thưa bà, cũng không có việc gì cả” Diệp Phi bình tĩnh từ nấy giờ thản nhiên ra tiếng: “Hôm nay tôi tới đây để gặp mặt ông Dương Hồng Tinh một lát để thể hiện phép lịch sự của người vai dưới thôi.”
“Suy cho cùng thì tôi vẫn quen thân với hai cậu nhỏ nhà họ Dương rồi từng được ông hướng dẫn chỉ đường, tôi đến Long Đô rồi nên mới đến chào hỏi ông Dương”
“Bây giờ tôi đã đến đây rồi, đầy đủ lễ nghi phép tắc tôi không thiếu. Đến lúc tôi phải về rồi”
Diệp Phi cười đặt hộp quà lên bàn trà: “Đây là quà gặp mặt tôi biếu cho ông Dương, mong bà có thể nhận thay ông ấy, tôi Về trước”
Nghe Diệp Phi nói thế, đám người Cốc Oanh ngẩng đầu lên.
Bọn họ lạnh lùng nhìn anh nghĩ thẳng nhóc vắt mũi chưa sạch này dám chơi trò lấy lùi để tiến với bọn họ, thật nực cười.
Ấn tượng của Cốc Oanh về Diệp Phi lại càng ác liệt: “Đi thong thả, không tiễn.”
Tưởng phu nhân vẫn là không lên tiếng, thế nhưng chân mày ngày càng nhíu chặt, bà đã nhớ ra rồi, bà từng trông thấy tấm ảnh của Diệp Phi trong phòng làm việc của chồng mình.
Chỉ là bà không thể nhớ nổi tại sao chồng mình lại để hình Diệp Phi ở đó.
Diệp Phi cũng không quan tâm đám người Cốc Oanh đang suy nghĩ gì, sau khi đặt hộp quà biếu lại lập tức người ra ngoài.
Dương Kiếm Hùng thấy thế vội vàng giữ chặt tay anh lại: “Diệp Phi, Diệp Phi, chờ một chút đã…”
“Cậu đã tới đây rồi thì tối nay ở lại nhà ăn bữa cơm rồi về, tối nay anh cả tôi sẽ về trễ một chút. Cậu đừng để ý chị dâu tôi, con người chị ấy thẳng như ruột ngựa nghĩ gì nói nấy thôi không có ác ý.”
Dương Kiếm Hùng hiểu rất rõ giá trị của Diệp Phi chứ không giống như trịch thượng của Cốc Oanh, anh ta lo lắng anh đang nóng giận sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương.
“Sở trưởng Dương, ta không tức giận, hôm nay tôi đã đến gặp mặt anh trai anh và hoàn thành những lễ nghi cần có rồi”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!