Chương 1209:
Lời lẽ của Trác Phong Nhã rất nghiêm túc và chính nghĩa, đôi mắt híp của bà ta còn lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Hoa Yên Vũ muốn phản bác vài câu nhưng cô ấy biết tâm quan trọng của sự chính xác trong việc bốc thuốc nên cô ấy cũng chỉ có thể đỏ mặt, không lên tiếng.
“Cái gì? Cậu ta bốc thuốc mà không cân sao?”
“Như vậy là quá không nghiêm túc rồi, định giết người đấy à”
“Cũng may là bác sĩ Trác đã phát hiện kịp thời, nếu không sợ rằng mấy bệnh nhân này sẽ xảy ra chuyện”
“Ông Hoa anh minh một đời, nhưng tại sao ông ấy lại sinh ra một đứa cháu gái bất tài như vậy chứ?”
Nghe những lời mắng nhiếc của Trác Phong Nhã đối với Hoa Yên Vũ, những bệnh nhân có mặt ở đó đều xôn xao hết lên, ào ào chỉ trích Diệp Phi và Hoa Yên Vũ.
“Thăng nhãi kia, tôi không có thù oán gì với cậu, tại sao cậu lại muốn hại tôi?”
“Đúng vậy, may là tôi vẫn chưa rời đi nhé, nếu không tôi đã chết ở nhà rồi”
“Cậu phải xin lỗi và bồi thường cho tôi ngay, nếu không cậu không xong với tôi đâu…” Người bệnh đã cầm được thuốc kia rất phẫn nộ, đập bàn hét lên với Diệp Phi.
Những bác sĩ khác đều tỏ ra hả hê trước tai họa của Diệp Phi, họ đợi anh và Hoa Yên Vũ bị xấu mặt trước đám đông và phải xin lỗi, bồi thường.
Hoa Yên Vũ liếc nhìn Diệp Phi, cô ấy muốn lên tiếng biện giải nhưng lại thấy Diệp Phi cười một cái: “Bác sĩ Trác, đơn thuốc bà kê cho người bệnh là Tuyên Lạc Thông Tê, đúng không?
Mặt Trác Phong Nhã trầm xuống: “Đúng vậy!
“Đơn thuốc là 15 gam đương quy, 15 gam thục địa hoàng, 10 gam thương nhĩ tử, 10 gam tổ ong, 20 gam ô xà, 10 gam dế nhũi…” Diệp Phi lại hỏi một câu: “Đúng không?”
Trác Phong Nhã sốt ruột nói: “Đúng, cậu đừng nói những thứ vô dụng này, tội không cân dược liệu của cậu không rửa sạch được đâu.”
Diệp Phi cầm đơn thuốc Tuyên Lạc Thông Tê Thang rồi xé nó trước sự chứng kiến của hàng chục người.
Sau đó anh nhặt đương quy bên trong túi thuốc và đặt nó lên mặt cân điện tử.
“Đương quy, 15 gam.” Tải app truyệnholađọc khích lệ nhóm nhé!
Âm thanh tự động lạnh lùng vang lên, thông báo trọng lượng.
Trác Phong Nhã và những người khác đều rất kinh ngạc, họ không ngờ lượng đương quy lại trùng khớp.
Trước khi họ kịp phản ứng lại, Diệp Phi lại cầm các loại thuốc trong túi đặt lên bàn cân.
Phân lượng của hai mươi tám loại dược liệu lần lượt được cân điện tử thông báo, âm thanh lạnh lùng đó vang dội trong lòng mỗi một người có mặt tại đây.
“Thục địa hoàng, 15 gaml”
“Thương nhĩ tử, 10 gam!”
“Ô xà, 20 gam!”
“Cây kê huyết trắng, 25 gam!”
“Hải đồng bì, 15 gaml”
Phân lượng thuốc mà Trác Phong Nhã kê đơn không khác gì so với phân lượng mà Diệp Phi bốc ra, không hề có nửa điểm sai lệch.