Chương 1207:
“Sân giữa là kho thuốc và phòng bệnh, còn sân trước là đại sảnh dùng để khám bệnh”
“Đại sảnh có tám phòng nhỏ, mỗi một phòng đều có một vị bác sĩ và hai người trợ lý”
“Trung bình mỗi ngày Thanh Phong Đường đón khoảng 1000 khách, tiền thuốc cũng khoảng ba triệu rưỡi một người”
“Đúng rồi, Thanh Phong Đường còn bán một số vị thuốc bí truyền cổ xưa như thuốc để cầm máu, thuốc bổ huyết, thuốc dưỡng nhan các loại.”
Hoa Yên Vũ nói một cách rất cặn kẽ với Diệp Phi: “Nói như vậy có nghĩ là lợi nhuận thu được trong vòng một tháng là ba mươi lăm tỷ là không thành vấn đề”
Diệp Phi hơi kinh ngạc: “Số tiền này thật sự rất lớn”
“Chút tiền này cũng chỉ là chơi chơi thôi, chủ yếu vẫn là ông nội tôi suy nghĩ cho người nghèo, nếu không nhà họ Hoa cũng chẳng thèm vất vả kiếm số tiền này”
Hoa Yên Vũ bật cười: “Mỗi lần ông nội tôi ra khám bệnh, tiền phí của một hai lần khám cũng có thể bù được tiền lãi của y quán trong một tháng.”
Diệp Phi cười khổ một tiếng, sự khác nhau giữa người với người thật sự quá lớn. Tiệm thuốc anh tự mở, phí khám là một trăm tệ, còn ở Thanh Phong Đường, trung bình mỗi người là một nghìn tệ mà người ta còn chê kiếm tiền vất vả…
“Đúng rồi, bác sĩ trưởng là Trác Phong Nhã, cũng là người quản lý y quán”
Hoa Yên Vũ nói tiếp: “Lúc trước ông nội thường xuyên bế quan, tôi cũng học ở Apollo nên hầu như sự vụ ở y quán đều do bác sĩ Trác xử lý”
“Mặc dù nửa năm trước tôi đã quay về, nhưng vẫn chưa quen với y quán nên những chuyện thường ngày đa phần đều do bác sĩ Trác thay tôi giải quyết”
“Bây giờ anh đã tới đây nên quyền điều hành sẽ do anh quyết định”
Nói đến câu cuối cùng, Hoa Yên Vũ liền cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Diệp Phi tinh ý nhận ra, với sự kiêu ngạo của Hoa Yên Vũ, những ngày tháng ở Thanh Phong Đường chỉ sợ là đã phải chịu không ít khổ cực, nếu không cô ấy sẽ không có dáng vẻ kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác như vậy.
Những nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, Hoa Thanh Phong không quản lý y quán, Hoa Yên Vũ vẫn còn trẻ, y thuật bình thường, lúc đối diện với bác sĩ trưởng trụ cột của y quán, làm sao cô ấy có thể hòa hợp được?
“Trưởng quán Diệp, anh vào đây đi, để tôi giới thiệu cho anh một chút”
Lúc này, Hoa Yên Vũ đã đưa Diệp Phi đến đại sảnh.
Mặc dù đang có hàng chục bệnh nhân chờ ở cửa, nhưng vãn chưa đến chín giờ là giờ mở cửa của y quán nên tám vị bác sĩ và các trợ lý vẫn đứng tụ tập lại nói chuyện phiếm với nhau.
Người này người kia nói nói về vị bác sĩ nào vào bệnh viện lớn làm phó viện trưởng là thu được phong bì mấy chục tỷ, hoặc là đổi nhà to với xe sang.
Tóm lại, mỗi một câu đều không thể tách rời tiền bạc và quyền lực, xa hoa và đồi trụy.
Điều duy nhất mà không ai nhắc đến là y thuật, hoặc sự trao đổi kinh nghiệm.
Diệp Phi khế cau mày.
“Đã chậm mất hai phút của mọi người rồi.”