Lời của Mã Bình Bình khiến Chu Long khẽ chau mày.
Ở rể 5 năm, anh đương nhiên biết người bác cả này của Mã Bình Bình.
Sự tình phải nói từ lúc Mã Chí Thành qua đời, năm đó vừa làm tang lễ xong, em trai của Mã Chí Thành là Mã Chí Bân liền tìm tới tận cửa, cho hay khi còn sống Mã Chí Thành từng nói, sau khi ông chết sẽ cho ông ta căn nhà, ép buộc Vương Hiểu Lệ mẹ góa con côi chuyển đi.
Đương nhiên mẹ con Vương Hiểu Lệ không thể tin lời nói dối vụng về như vậy, nhưng con người Mã Chí Bân vốn vô lại, dăm ba hôm lại đến gây náo loạn, tuy không lấy được căn nhà, nhưng cũng bắt chẹt được không ít tiền từ hai mẹ con Vương Hiểu Lệ.
Nhìn thấy Mã Bình Bình vừa tức giận vừa lo lắng, Chu Long kéo tay cô nói: “Đừng lo, để anh nghĩ cách.”
Tuy thái độ của Vương Hiểu Lệ với anh luôn ác liệt, nhưng Mã Bình Bình đã bắt đầu thay đổi rồi, anh tin rằng chẳng bao lâu nữa, anh cũng có thể cảm hóa mẹ vợ của mình.
Cho nên lúc này, về tình về lý anh đều nên ra mặt.
Mã Bình Bình nghe vậy, khẽ gật đầu, chẳng ngờ cô lại không cự tuyệt anh.
Hai người nhanh chóng quay lại nhà, đẩy cửa ra liền nhìn thấy căn phòng vô cùng lộn xộn, bàn ghế đổ ra đất, không ít thiết bị điện bị đập tan tành, Vương Hiểu Lệ thì ngã ngồi dưới sàn, vẻ mặt hoảng sợ, thương tích đầy mình.
Vài người ngồi bắt chéo chân trong phòng khách, chính là ba người nhà Mã Chí Bân.
Ngoài ra còn có mấy tên côn đồ trẻ tuổi, tay cầm gậy vung vẩy đi ra đi vào, đập phá các phòng khác.
Mã Bình Bình nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mẹ mình tức thì đỏ mắt, lao tới đỡ Vương Hiểu Lệ dậy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Vương Hiểu Lệ chỉ im lặng, sợ hãi liếc nhìn Mã Chí Bân.
Mã Bình Bình đau lòng quá đỗi, tức giận trừng mắt với gia đình Mã Chí Bân: “Đám người khốn nạn này!”
“Bình Bình à, chúng ta cũng đâu muốn đập phá ra thế này.” Mã Chí Bân ngậm điếu thuốc trong miệng, giọng điệu đều đều: “Căn nhà chỉ là chuyện bé, mạng người mới là chuyện lớn đó, con nói xem nhà con mãi không chịu chuyển đi, há chẳng phải ép chúng ta phải động tay động chân theo lối thô bạo sao?”
“Ông! Vô sỉ!”
Mã Bình Bình giận tới phát run: “Ra ngoài cho tôi! Có tin tôi kêu cảnh sát tới bắt ông không!”
Gương mặt Mã Chí Bân lộ vẻ mỉa mai: “Mày báo đi, cảnh sát tới tao nhất định khiến mày phải hối hận.”
Mã Bình Bình vừa giận vừa sợ, tức thì không dám báo cảnh sát nữa.
Đúng lúc này, một tên côn đồ bước ra từ phòng ngủ, bắt đầu đập phá di ảnh của Mã Chí Thành.
Mã Bình Bình thét lên một tiếng, bước lên trước toan đẩy hắn ta.
Nhưng suy cho cùng cô chỉ là một cô gái, căn bản chẳng có hơi sức gì, cú đẩy này chẳng những không đẩy được tên kia, ngược lại còn bị hắn tóm lấy tay.
Dường như tên côn đồ thấy Mã Bình Bình xinh đẹp, ánh mắt lập tức thay đổi, duỗi tay chụp vào ngực cô.
Đám người Mã Chí Bân nhìn mà cười phá lên, chẳng hề ngăn cản!
Mặt Mã Bình Bình lập tức trắng bệch, cuống quýt lùi về sau.
Đúng lúc này, Chu Long sải bước đi lên trước, đá một cước vào người gã côn đồ!
Ư một tiếng đau rên rỉ, tên côn đồ bị đá bay đi vài mét, đập vào tường rồi kêu lên thảm thiết.
Không ai ngờ được, người trước giờ luôn trầm mặc kiệm lời như Chu Long lại đột nhiên ra tay đánh người, chỉ một cước đã đạp văng người ta rồi.
“Con mẹ nó, còn dám động tay động chân hả?”
Mã Chí Bân quăng đầu lọc thuốc đi, chỉ tay về phía Chu Long: “Đánh nó cho tao!”
Vừa dứt lời, mấy gã côn đồ còn lại nhất loạt xông lên.
Mã Bình Bình sốt ruột, cuống quýt kéo Chu Long: “Cẩn thận!”
Chu Long vỗ nhẹ lên tay cô, quay người giáng một cái tát lên mặt tên côn đồ.
“Chát.”
m thanh chói tai vang lên, gã du côn xông lên trước tiên lập tức khựng lại, không ngờ lại dứt khoát ngã nhào.
Hai tên du côn còn lại còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, trước mặt đã tối sầm lại, chúng bị Chu Long vung quyền đánh ngã phịch ra đất.
Mã Chí Bân ngây ngốc: “Mày, mày…”
Ông ta hoàn toàn không liệu tới, Chu Long có thể đánh đấm giỏi như vậy.
Chu Long liếc ông ta một cái, chẳng nói chẳng rằng mà bước lên trước túm lấy đầu ông ta rồi đập lên ghế bàn trà!
Con trai và vợ của Mã Chí Bân bị hành động của Chu Long hù cho ngẩn người, đứng chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích nửa phân.
Rầm!
m thanh va đụng vang lên, Mã Chí Bân đầu toác máu chảy ngay tại trận, kêu lên thảm thiết.
Chu Long mắt điếc tai ngơ, lại tóm lấy cổ áo ông ta đập xuống.
Rầm, rầm, rầm.
Liên tiếp mấy cú đập, mặt Mã Chí Bân cũng méo mó luôn.
Có lẽ ông ta đau quá không chịu nổi, nước mắt nước mũi ròng ròng, thét lên thảm thiết: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà! Tôi sai rồi!”
Chu Long túm ông ta kéo dậy, cất giọng lạnh lùng: “Sai? Sai thì đền tiền.”
“Không thể nào!”
Mặt Mã Chí Bân sưng vù như đầu heo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Long, mày đừng có đắc ý, tao là người của tập đoàn Đàm Thị, mày biết tập đoàn Đàm Thị chứ? Chỉ cần một cuộc gọi của tao đã có thể khiến mày sống không bằng chết!”
Chu Long bật cười, quăng Mã Chí Bân qua một bên rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Được, vậy ông gọi ngay đi, tôi đứng đây chờ ông đấy.”
Mã Chí Bân sửng sốt —— Tên Chu Long này không sợ tập đoàn Đàm Thị ư? Ông ta cứ ngỡ Chu Long đang làm ra vẻ, cười lạnh một tiếng rồi bấm số.
Chính lúc này, tiếng quát tháo vang lên: “Mã Chí Bân, ông to gan lớn mật nhỉ!”
Mã Chí Bân hơi ngẩn người, ngoảnh đầu nhìn, liền thấy Đàm Túc Xương bước vào nhà.
“Đàm, Đàm Tổng?”
Mã Chí Bân kinh hãi, sợ tới mức muốn tè ra quần mà chạy lại: “Đàm Tổng sao ngài lại tới đây, ngài phải đứng ra làm chủ chuyện này cho tôi nha, thằng nhóc kia đánh tôi thành ra thế này, căn bản không xem tập đoàn Đàm Thị chúng ta ra gì…”
“Mẹ nó tôi cũng muốn đánh ông!”
Đàm Túc Xương không nén nổi cơn tức, đạp một cước khiến Mã Chí Bân lăn trên đất: “Thứ khốn kiếp này, ngay cả ân nhân cứu mạng của ba tôi cũng dám ức hiếp hả, ông muốn đảo lộn trời đất có phải không!”
Mã Chí Bân sửng sốt: “Cứu, ân nhân cứu mạng ư?”
“Từ ngày mai ông có thể cút luôn khỏi cần đi làm nữa.”
Đàm Túc Xương lạnh lùng nói, kế đó bước tới trước mặt Chu Long, cúi người: “Chu tiên sinh, xin lỗi tôi tới muộn rồi…”
Mã Chí Bân ngây ngốc luôn.
Chẳng phải nói Chu Long là đồ bỏ đi sao? Sao Đàm Tổng lại cung kính với hắn ta như này?
Nghĩ tới hồi nãy đập phá nhà của Chu Long, còn bắt nạt mẹ vợ anh, Mã Chí Bân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mém xỉu luôn tại trận.
Chu Long bình thản hỏi: “Sao Đàm Tổng lại tới đây?”
Mặt Đàm Túc Xương lộ vẻ áy náy: “Vốn dĩ tôi muốn tới cảm tạ ngài, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…Ngài yên tâm, trở về tôi sẽ đuổi việc bọn họ, khiến cả nhà cả già lẫn trẻ này cút hết.”