Từng giọt nước mắt của Mã Bình Bình rơi xuống làm nhòe cả lớp trang điểm, cô thực sự rất hận Chu Long, hận anh khiến cha cô qua đời, hận anh mấy năm qua luôn nhường nhịn mặc cho cô ức hiếp.
Nhưng cô cũng là con người, trái tim cũng không phải làm từ sắt đá. Suốt năm năm, họ cùng sống dưới một mái nhà, nói cô không có tình cảm gì với Chu Long là không thể, tất nhiên nó không hẳn là tình yêu, cảm giác ấy so với chữ “yêu” phức tạp hơn nhiều. Vì vậy, giờ đây nhìn thấy Chu Long vì mình mà chết, cô không thể kìm nén được lặng lẽ khóc.
Chu Long mỉm cười, anh cảm thấy cơ thể mình trở nên thật nhẹ nhàng, tựa như thoát khỏi mọi xiềng xích, đã trả được hết những ân tình, không còn mắc nợ ai nữa.
“Chú Mã, cháu dùng mạng sống của mình trả lại cho con gái chú !!!”, lạc trôi với những luồng suy nghĩ, tâm trí anh nhanh chóng chìm vào nơi tăm tối.
…
Không rõ đây là lúc nào, Chu Long đột nhiên nhìn thấy một tia sáng bạc. Anh không nhịn được mở mắt ra, phát hiện mình đã đi tới một nơi rất kỳ lạ, huyền bí, xung quanh tối đen như mực, trước mặt có một cánh cửa màu vàng dựng lên vững chãi, cao chót vót.
“RẦM RẦM…”
Thình lình cánh cửa mở ra tạo âm thanh vang dội, xuất hiện những ánh sáng vàng chói mắt, một bóng người lao tới. Chu Long che mắt lại, đến lúc bỏ tay xuống mới nhận ra bóng một ông lão già nua được tạo ra từ những vệt sáng – tối đang đứng trước mặt mình.
“Ông là…” – Chu Long sững sờ nhìn ông lão.
“Ta là một phần linh hồn của ngài Hạo Y, được cất giữ trong chiếc vòng Huyền Thiên.” – Lão vuốt râu nói: “Ba trăm năm trước, ngài Hạo Y thiếu nợ nhà họ Mã, nên ngài để ta ở đây để trả lại những nợ nần năm xưa.”
Chu Long vội vàng nói: “Tôi không phải người nhà họ Mã…”
Bỗng anh trở nên ngập ngừng: “Ban đầu đúng là không phải, nhưng tôi ở rễ nhà họ Mã, cũng xem như là thành viên của nhà họ Mã đi.”
Ông lão cười nhạt: “Ngươi chịu khổ năm năm, ý chí kiên định, ta thấy ngươi là người có đức hạnh, tính cách khiêm nhường, lại có tài năng thiên bẩm, nay ta truyền cho ngươi toàn bộ cuốn của ngài Hạo Y, từ nay về sau, ngươi phải tuân thủ các quy tắc về y đức, hành nghề y cứu người, ngươi có bằng lòng không?”
Chu Long hoảng hốt, ấp úng lên tiếng: “Tôi…”
Còn chưa kịp nói gì, ông lão đột nhiên đưa tay điểm lên ấn đường của anh. Một tia sáng vàng lóe lên, vô số ký ức hiện lên trong tâm trí Chu Long. Trong nháy mắt, anh cảm giác mình tựa như trải qua hàng nghìn năm, vô số y thuật, cổ độc, những kĩ thuật, chúng như một đoạn phim liên tục hiện lên trước mắt anh.
Đầu anh đau như búa bổ, đau đớn không dứt, sau một hồi kiên trì chịu đựng, cuối cùng rơi vào hôn mê.
…
Ba tiếng rưỡi sau, tại bệnh viện thành phố Vĩnh Thành.
Mã Bình Bình mặc chiếc áo khoác dài màu trắng, nhìn Chu Long vẫn còn đang hôn mê trong phòng bệnh, sắc mặc phức tạp.
Trải qua ba giờ cấp cứu, tình trạng bây giờ của Chu Long tạm thời ổn định, trong ba giờ đó, tay anh luôn siết chặt cái vòng tay kia, thậm chí lúc bác sĩ sốc điện ngoài lồng ngực, anh cũng không buông lỏng. Có thể thấy được, chiếc vòng tay ấy đối với Chu Long rất quan trọng.
Điều này làm Mã Bình Bình càng thêm áy náy, cô không nghĩ rằng, một Chu Long lúc nào cũng trầm mặc, ít nói sẽ vì bảo vệ cô mà sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình, thậm chí ngay cả khi mất đi ý thức vẫn nắm chặt lấy vòng tay của cô.
Lúc này, lòng Mã Bình Bình rất loạn, cô không hiểu tâm trạng bây giờ của mình là như thế nào, rõ ràng cô rất hận Chu Long nhưng khi nhìn anh cận kề với cái chết thì trái tim cô lại rất đau đớn. Cô đứng ngoài cửa phòng bệnh thật lâu, sau đó Mã Bình Bình hít một hơi thật sâu rồi trầm mặc rời đi.
Mã Bình Bình vừa mới đi khỏi, nhóm y tá bên cạnh liền nhao nhao đứng dậy.
“Không thể tin được, người như bác sĩ Mã mà lại lấy một tên nhặt rác làm chồng.”
“Đúng là không ngờ tới, đáng tiếc cho gương mặt của cô ta.”
Là một bác sĩ xinh đẹp, nổi tiếng tại bệnh viện thành phố, Mã Bình Bình luôn thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp xung quanh, các đồng nghiệp nam vẫn luôn lấy lòng cô, điều này đương nhiên làm dấy lên sự bất mãn của nhiều đồng nghiệp nữ.
Vì vậy, khi họ biết chồng cô chẳng những đi ở rễ, ăn nhờ ở đậu nhà vợ đã vậy còn là một nhân viên vệ sinh, mấy y tá không nhịn được mà khẩu nghiệp, chứng minh bản thân họ ở một mặt nào đó vẫn hơn Mã Bình Bình.
Vào lúc này, bên trong phòng bệnh, Chu Long đang mê mang chợt mở mắt, mới tỉnh lại, đầu anh như muốn nứt ra, đau đớn dữ dội đến ánh mắt cũng không di chuyển nổi. Chu Long chịu đựng, đưa tay ấn đỉnh đầu sau đó điểm vào mấy đại huyệt, thao tác như nước chảy mây trôi, một khắc sau, cơn đau đầu liền biến mất.
Chu Long thở phào nhẹ nhõm, trong đầu không khỏi hiện lên những gì đã trải qua. Anh nhớ lại hình bóng ông lão được bao bọc bởi những đạo ánh sáng chói mắt, cũng nhớ mình được truyền lại, là người kế thừa < BÍ KÍP Y THUẬT > vốn dĩ thuộc về nhà họ Mã nay lại rơi vào tay anh.
Bây giờ, Chu Long không biết mình nên khóc hay nên cười. Năm năm chịu nhiều gian khổ, tới một ngày nhận được đền đáp, cảm xúc bây giờ của anh rất khó tả. Nhưng Chu Long hiểu rõ, nếu năm năm làm trâu làm ngựa để đổi lấy được vận may hôm nay, chắc chắn bất cứ ai cũng muốn đến nhà họ Mã ở rể. Nói cách khác, anh như vậy là được hời rồi.
Cứ tưởng mọi dây dưa, trói buộc từ hôm nay sẽ kết thúc, thế mà mọi thứ lại càng ngày trở nên rối rắm hơn, anh chiếm lấy một món hời lớn như vậy, thứ này vốn dĩ phải thuộc về Tư Mã Nguyệt, thuộc về nhà họ Mã, Chu Long thật sự không biết sau này phải đối mặt với cô như thế nào?
Chu Long cười khổ, cúi đầu nhìn xuống vùng bụng của mình. Khi những tri thức tiến vào tâm trí anh, nó còn mang theo một luồng khí bí ẩn, khi chạy qua cơ thể không chỉ cải thiện vóc dáng mà còn đẩy nhanh quá trình hồi phục vết thương. Vốn là dao đâm sâu đến tận xương, giờ miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại.
Tay Chu Long nắm thành quyền, cảm giác thân thể tràn đầy năng lượng, so với thân thể thiếu dinh dưỡng, yếu ớt trước kia quả thật khác nhau một trời một vực.
…Từ hôm nay trở đi, anh đã tái sinh.
Chu Long trong lòng xúc động, tháo cây kim truyền đang ghim vào tay ra, đứng dậy bước xuống giường, chuẩn bị đi tìm Mã Bình Bình. Nhưng không ngờ mới vừa mở cửa ra, anh đã thấy một nhóm bác sĩ lướt qua, chạy đến phòng giải phẫu. Vài người đi theo đến cửa phòng mổ, vẻ mặt lo lắng.
Lưu Khải Trung, viện trưởng bệnh viện thành phố, cũng nằm trong số đó, ông nói với người đàn ông trung niên biên cạnh: “Đàm tiên sinh, ngài đừng quá lo lắng, Hàn Quốc Lợi là bác sĩ tốt nghiệp thạc sĩ tại Đức, có anh ta chắc chắn Đàm lão gia nhất định sẽ không sao.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!