Trương Bá Sinh xách hai chiếc túi to trở về nhà, nhìn thấy Lâm Thùy Hân đang ngồi trên ghế sofa.
“ Mọi chuyện giải quyết xong hết rồi à ? ” Trương Bá Sinh tiện miệng hỏi một câu.
“ Ừ. ” Lâm Thùy Hân gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, hai người đều không phát hiện ra, mối quan hệ giữa hai người, đã trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, nếu giống như trước đây, Lâm Thùy Hân còn không thêm nhìn Trương Bá Sinh lấy một cái, chứ đừng nói là trả lời câu hỏi của anh.
“ Anh qua đây đi, em có việc muốn hỏi anh. ” Lâm Thùy Hân vẫy tay với Trương Bá Sinh.
“ Chuyện gì thế ? ” Trương Bá Sinh qua đó, nhìn thấy Lâm Thùy Hân đang mặc đồ ngủ ở nhà, dáng vẻ lười biếng dựa vào ghế sofa, mái tóc mượt tùy tiện xõa ra, toát ra một sự mê hoặc khó nói thành lời.
“ Sao anh không trực tiếp nói với em ? ” Đôi mắt của Lâm Thùy Hân ánh lên ánh nhìn trách móc.
“Nói với em điều gì cơ ? ” Trương Bá Sinh mặt đầy thắc mắc.
“ Chuyện liên quan đến việc anh biết vật lí trị liệu bằng Đông Y đó. ”
“ Chuyện đó à. ” Trương Bá Sinh hiện lên bộ dạng bỗng nhiên hiểu ra, “ Chuyện đó em có hỏi anh đâu, mà lúc anh xoa bóp cho em, luôn sử dụng cách đó mà.
“ Anh... ” Lâm Thùy Hân có chút bối rối, cô nghĩ, bản thân thật sự chưa bao giờ nghiêm túc hỏi Trương Bá Sinh câu hỏi này, trước đây Trương Bá Sinh đã từng nói với cô, cô lúc đó chẳng mấy quan tâm lắm, bản thân một mực nghĩ tới viện chuyên xoa bóp bấm huyệt kia, mà không để ý lắm đến vấn đề Đông Y này.
“ Thôi được rồi, không quan tâm đến câu hỏi của em nữa, hôm nay anh phải nói cho em biết, rốt cục anh biết những gì ? ” Lâm Thùy Hân hỏi.
Khi hỏi Trương Bá Sinh câu hỏi đó, mặt Lâm Thùy Hân có chút chờ mong, cô phát hiện, người đàn ông trước mặt cô lúc này, luôn làm ra những chuyện mà người khác không ngờ được, có thể nói tường tận lưu loát về những món ăn của Pháp, biết đánh đàn, bây giờ lại còn biết trị liệu bằng Đông Y, có vẻ không đúng một tí nào cả.
“ Anh à, để anh nghĩ xem. ” Trương Bá Sinh bày ra khuôn mặt nghiêm túc suy nghĩ, điều anh làm được nhiều lắm, phải lướt lại một lượt.
Lâm Thùy Hân lại đột nhiên nhìn thấy Mễ Thanh xuất hiện sau lưng Trương Bá Sinh, liên tục dùng mắt ra hiệu cho Trường Bá Sinh, cô sợ Trương Bá Sinh nói ra câu: Anh không biết gì cả, làm mọi chuyện đi tong cả.
Nhưng Trương Bá Sinh lại không hề chú ý đến việc Lâm Thùy Hân đang liên tục dụi mắt, nói ra hết: “ Mấy linh vực lớn như nghệ thuật, âm nhạc, hội họa, nấu nướng, võ thuật, điều tra phá án, ngoại ngữ, tiền tệ,... anh đều biết cả. ”
Lâm Thùy Hân thở ra một hơi, trong lòng kinh ngạc sững sờ, tên Trương Bá Sinh này lợi hại thật đấy.
“ Được rồi đấy, anh đừng nói điêu nữa. ” Lâm Thùy Hân trợn mắt với Trương Bá Sinh, đôi tay ngọc ngà vuốt mái tóc, bộ dạng yểu điệu thướt tha.
Trương Bá Sinh gãi đầu, cười hì hì một tiếng, rồi xách túi nhỏ của mình, quay lại phòng bếp.
Sau một đêm chẳng nói với nhau câu nào nữa, buổi sáng ngày hôm sau, Trương Bá Sinh dậy sớm dọn dẹp. phòng ốc, đợi Lâm Thùy Hân đi làm, Trương Bá Sinh cũng thay bộ vest mới mua hôm qua, vui vẻ hào hứng đến tập đoàn Nhất Lâm.
Hôm qua Lâm Nhạc Hằng đã nói qua với Trưởng phòng nhân sự, đối với sự nhờ cậy qua cuộc điện thoại của người có khả năng làm dậy sóng giới kinh doanh của cả thành phố Châu Xuyên này, Trưởng phòng nhân sự rất xem trọng Trương Bá Sinh, thậm chí đến việc chọn chức vị nào cũng là do Trương Bá Sinh tùy ý chọn.
Vị trí của Lâm Nhạc Hằng trong giới kinh doanh ở Châu Xuyên này không thấp, lại còn là người đứng đầu tập đoàn Nhất Lâm, trưởng phòng nhân sự đột nhiên lại thấy bản thân mình có gan lớn, liền dùng cái gan lớn này làm cho Trương Bá Sinh hài lòng một chút, sau này còn nói tốt về bản thân một chút với anh ta, như vậy đời sau của bản thân lại có những thay đổi lớn.
Liên quan đến việc nên đảm nhiệm chức vụ gì, Trương Bá Sinh đêm qua đã suy xét rất lâu, cuối cùng quyết định chọn chứ đội phó đội bảo vệ.
Ở đại sảnh làm bảo vệ, chắc chắn hằng ngày đều có thể nhìn thấy Lâm Thùy Hân, chức vị đội phó, sẽ không khiến anh phải là quá nhiều chuyện linh tỉnh lặt vặt, cùng không giống như chức đội trưởng hay phải đi công tác, suy cho cùng đây là mục đích của Trương Bá Sinh, quá đơn giản.
Trưởng phòng nhân sự không thể ngờ rằng Trương Bá Sinh lại chọn chức vụ đó, chung quy còn nhiều chức vụ còn tốt hơn là đội phó đội bảo vệ mà, nhưng Trương Bá Sinh đã chọn rồi, anh ta cũng không nói gì thêm, đóng dấu vào giấy tờ nhận „ nói với Trương Bá Sinh, lúc nào đến bắt đầu làm việc cũng được.
Trương Bá Sinh vui vẻ hồ hởi đi nhận những trang bị của bảo vệ, dùi cui điện và đồng phục.
Giải quyết xong mọi việc cũng là mười rưỡi trưa.
Trương Bá Sinh mặt mày hào hứng đứng ở đại sảnh của tập đoàn Nhất Lâm, ánh mắt quét qua những người ra vào, liền nghe thấy tiếng chửi mắng vọng lại từ cửa chính của tòa nhà.
“ Chống cái mắt chó của các người lên xêm tôi rốt cục là ai ! Cả cái tòa nhà lớn của nhà học Lâm này, có chỗ nào là tôi không thể vào, lũ chó canh cổng như các người cút hết cho tôi ! Lúc bảo vệ chết tiệt này, cả đời các người cũng chỉ là chó canh cổng thôi ! ”
“ Hả ?” Trương Bá Sinh nhếch mày. Lũ bảo vệ chết tiệt ? Chó canh cổng ?
Trương Bá Sinh quay lại nhìn về phía phát ra những âm thanh đó, liền nhìn thấy bảy tám người bảo vệ khác. đang chặn ở của chính tòa nhà, Những lời vừa thốt ra kia chính là từ mồm của người đàn bà ăn mặc diêm dúa đắt đỏ.
Mặt mấy người bảo vệ hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa.
“ Thưa bà, Tổng giám đốc Lâm của chúng tôi đã đưa ra quy định, nếu bà muốn gặp cô ấy, bà bắt buộc phải hẹn lịch trước. ” Một người bảo vệ nhìn có như đội trưởng trả lời.
“ Hẹn trước ? Tôi gặp cô ta còn phải hẹn trước ? Lũ chó canh cửa các ngoài cút ra xa tôi một chút đi ! ” Người phụ nữ trung niên hét to một tiếng, một tay đẩy người bảo vệ trước mặt.
Trương Bá Sinh nhăn mày, đây không phải là mẹ của Vương Vũ sao, bà ta chạy đến đây làm loạn làm gì thế ?
Tối qua tập đoàn Nhất Lâm xảy ra chuyện, có người đã báo cho Trương Bá Sinh, Vương Vũ bởi vì vấn đề như gian lận trong kinh doanh, tài chính đã bị công an tạm giữ để điều tra, đoàn luật sư nhà học Lâm cũng đã đưa việc của Vương Vũ lên tòa án tối cao, đợi ngày xét xử, nếu như không có vấn đề gì thay đổi, Vương Vũ phải nhận ít nhất là mười tám năm tù giam, cả cuộc đời này của hắn ta đã coi như bỏ.
“ Cút ! Tôi không muốn phí lời với các người ! ” Mẹ của Vương Vũ lại thốt ra một tiếng chửi mắng, làm cho đại sảnh của công ty ồn ào nhốn nháo.
“ Thưa bà, bà không được vào. ” Một bảo vệ khác giang tay chặn mẹ Vương Vũ lại.
“ Ranh con, ai cho cậu đụng vào tôi ! ” Mẹ Vương Vũ hất tay người đó ra, một cái tát nặng nề giáng thẳng lên mặt người bảo vệ đó.