Ông lão vừa nghe được cái tên này, cả người liền kích động run rẩy: “Chàng trai trẻ, cậu quen biết người bạn già của tôi sao!"
"Không thể nói là quen biết, ông ấy từng học với tôi ba
ngày."
"Tôi biết cậu là ai rồi!" Cặp mắt ông lão gắt gao nhìn chăm chằm Trương Bá Sinh: “Mặc dù người bạn già kia của tôi chưa kể tỉ mỉ cho tôi, nhưng hẳn từng nói, hắn trong lĩnh vực y học thế giới, được học tập ba ngày với một thần y được gọi là diêm vương sống, cũng lấy đây là vinh hạnh! Không nghĩ tới, hôm nay tôi lại có may mắn gặp được diêm vương sống trong truyền thuyết!"
"Lần đầu tiên gặp mặt, không tính là may mắn." Sắc mặt Trương Bá Sinh như thường, nhưng trong lời nói tràn đầy tự tin và kiêu ngạo: “Nếu ông có thể gặp được tôi lần thứ hai, mới tính là may mắn”
*Tôi hiểu rồi!" Ông lão gật đầu: “Diêm vương sống cứu người, không nhận tiền, không nhận vật, chỉ nhận duyên, nếu có thể gặp lại lần nữa, cậu sẽ ra tay cứu tôi?"
"Có lẽ vậy, ha ha ha." Trương Bá Sinh một lần nữa vỗ bả vai ông lão, để lại cho ông lão một bóng lưng: “Lần gặp mặt này của tôi và ông, cũng coi như là hữu duyên, nhưng lần sau có thể gặp được nhau hay không, thì chưa thể biết được."
Giọng Trương Bá Sinh bên tai ông lão càng ngày càng nhỏ, ông lão nhìn chằm chăm bóng lưng Trương Bá Sinh, cho đến khi Trương Bá Sinh hoàn toàn biến mất, ông mới thở dài một cái, ông không nghỉ ngờ lời của Trương Bá Sinh nói, người bạn già của ông đã từng nói với ông, trên thế giới có thể dùng mắt thường nhìn ra bệnh trong cơ thể ông, tổng cộng chỉ có lác đác vài người.
"Không nghĩ tới, không nghĩ tới, diêm vương sống, lại tuổi trẻ như vậy!" Ông lão thổn thức, suy nghĩ một chút tới chàng trai trẻ tuổi kia, lại suy nghĩ một chút đến những hậu bối của nhà mình, chỉ có một mình Thùy Hân, có thể cho lên bàn cân, còn những thứ kia, chỉ biết ăn uống vui đùa, nghĩ đến tài sản của mình.
"Ông nội! Người quả nhiên ở đây!" Một giọng nữ trong trẻo. vang lên sau lưng ông lão.
"Bố, sao bố lại chạy tới đây!" Lâm Kỳ Văn mặt đầy trách cứ đi tới sau lưng ông lão.
"Ra ngoài ngắm cảnh một chút." Ông lão quay đầu, nhìn con trai và cháu gái mình chạy tới, trên mặt lộ ra vui vẻ yên tâm: “Thùy Hân à, người chồng tên Trương Bá Sinh kia của con, khi nào mới đưa đến đây cho ông nội gặp một chút đây?"
"Có cơ hội con sẽ dẫn đến." Lâm Thùy Hân gỡ một chút tóc rối, nói qua loa.
Đưa Trương Bá Sinh tới gặp ông nội? Ít nhất cũng phải đợi Trương Bá Sinh có chút tiền đồ đã, cho dù chỉ có chút bản lĩnh, có chút hoài bão là tốt rồi, nhưng bây giờ hẳn, chẳng qua chỉ là một bãi bùn nát, không đỡ nổi tường.
Lâm Thùy Hân đưa Lâm Nhạc Hãng trở lại đại viện Lâm Gia, thấy Lâm Nhạc Hằng, trên mặt những người anh em họ. kia của Lâm Thùy Hân, cũng hiện lên vẻ nghiêm túc cùng cẩn trọng, địa vị ở nhà của lão gia tử, là người đứng đầu dòng họ, đừng thấy bọn họ bây giờ đi xe sang, Lâm Nhạc Hằng chỉ cần mất hứng một chút, lập tức có thể làm cho bọn họ từ nhà giàu trở thành người bình thường.
"Ông ngoại, người vừa đi đâu vậy, làm chúng con sợ chết mất!" anh họ Lâm Thùy Hân, vừa nhìn thấy Lâm Nhạc Hằng, lập tức nhào tới, đây là con trai cô cả của Lâm Thùy Hân, cũng là con trưởng ngoại họ Lâm Gia, tên là Vương Vũ.
Thấy Vương Vũ vội vã tiến lên lấy lòng, một anh họ khác của Lâm Thùy Hân, cũng không chịu yếu thế nhào tới: “Ông nội, lần sau người muốn đi đâu, thì gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ đưa người đi, như vậy rất thuận tiện."
"Cháu?" Cô cả của Lâm Thùy Hân nghe vậy, nghỉ ngờ một tiếng, nhìn đứa cháu ngoại này của mình một cách khó hiểu.
"Bố, con vừa đổi họ, sau này không còn mang họ Tống nữa, mà là họ Lâm, nên nó chính là cháu trai ruột của người!" Cô hai của Lâm Thùy Hân mặt đầy hưng phấn nói với Lâm Nhạc Hắng.
"Cùng họ với tôi?" Lâm Nhạc Hãng phát ra một tiếng bất ngờ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu người vừa đổi tên Lâm Xung: “ Được ! Được thôi!"
Trong mắt Lâm Xung lộ ra một nụ cười như ý, mà Vương. 'Vũ thầm trợn mắt nhìn Lâm Xung một cái, sắc mặt có chút khó coi.
Mẹ Vương Vũ châm chọc, nói một cách kỳ lạ: "Có vài người, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm những điều vô dụng."
Đối mặt với sự giễu cợt của chị cả, mẹ Lâm Xung không nói tiếng nào, chẳng qua đắc ý trên mặt, chứng minh rằng lần này cô đã chiếm thế thượng phong.
Lâm Thùy Hân nhìn hai người anh họ của mình, trong lòng đầy rùng mình, đây chính là Lâm Gia! Gia tộc giàu có ở trong mắt người ngoài! Trên thực tế, là một đám minh tranh ám đấu, chỉ biết tranh đoạt tài sản!
Sau khi Lâm Thùy Hân nhận lấy tập đoàn Nhất Lâm, hai người anh họ này của cô liền ở công ty trốn việc ngồi chơi xơi nước, cả ngày chơi bời rảnh rỗi không nói, còn thường xuyên bị nhân viên nữ của công ty khiếu nại, hai người này ở công ty táy máy tay chân với các cô, nếu không phải Lâm Kỳ Văn ngăn lại, Lâm Thùy Hân đã sớm đuổi hai người này đi rồi.
Bây giờ thấy dáng vẻ này của Vương Vũ và Lâm Xung, Lâm Thùy Hân chỉ cảm thấy trong lòng chán ghét.
Ngược lại cô út của Lâm Thùy Hân, em gái họ Từ Uyên của cô, vẫn luôn đứng ở đó, không giống hai người anh họ nóng lòng biểu hiện như vậy.
"Được rồi, mọi người đều ngồi xuống đi, hôm nay gọi các con tới, là có chuyện muốn nói." Lâm Nhạc Hăng phất phất tay với các hậu bối trong phòng.
Nghe được Lâm Nhạc Hãng nói có chuyện cần tuyên bố, biểu tình của người bên trong nhà cũng trở nên khẩn trương. không ít, nhất là Vương Vũ cùng Lâm Xung, hai người bọn họ biết, hôm nay, Lâm Nhạc Hằng rất có thể sẽ tuyên bố việc chia tài sản của ông
Trương Bá Sinh sau khi rời khỏi công viên lại chạy đến trại mồ côi một chuyến, xem bọn trẻ một chút, nói với viện trưởng Thôi không cần lo lắng chuyện sau này của trại mồ côi, rồi trực tiếp đi về nhà.
Vừa mới tới cổng biệt thự, còn chưa vào đến sân, Trương Bá Sinh liền nghe được bên trong nhà truyền tới tiếng cãi vã, thanh âm rất lớn, đều là giọng nói Trương Bá Sinh cảm thấy xa lạ.
Giang Tuyết Tâm đứng ở trong vườn, sau khi nhìn thấy Trương Bá Sinh, Giang Tuyết Tâm mặt đầy bất đắc dĩ cười với Trương Bá Sinh một chút.