Lâm Thùy Hân cũng có chút kinh ngạc nhìn Trương Bá Sinh, chỉ là sự kinh ngạc ấy liền biến mất trong chốc lát. Sau đó chuyển sang thuỳ mị, giọng điệu dịu dàng: “Anh muốn giúp em gọi món hả?”
“Ừm” Trương Bá Sinh gật đầu, cầm lấy thực đơn, lật nhẹ các trang, không nói thêm gì.
Trịnh Sâm nhìn bộ dạng Trương Bá Sinh lúc này càng thêm bực bội, nói: “Xem không hiểu thì đừng giả bộ làm gì, cũng đừng phí thời gian của mọi người.”
“Trịnh Sâm, anh chú ý lời nói chút, chúng tôi xem thực đơn thì có làm sao?” Thùy Hân dù không biết Trương Bá Sinh đang muốn gì, nhưng ít nhất hiện tại, cô và Trương Bá Sinh cùng một chiến tuyến, càng không thể để mặc Trương Bá Sinh bị người khác làm nhục.
“Thùy Hân, đây là nhà hàng Pháp, tên vô danh tiểu tốt này có thể xem hiểu tiếng Pháp ư?” Trịnh Sâm khinh thường nói.
Lời của Trịnh Sâm chưa dứt, Trương Bá Sinh liền cất lời, tay chỉ thực đơn, dùng tiếng Việt tiêu chuẩn nói với phục vụ người Pháp: “món này, món này, cả món này nữa”
Mặc dù nghe không hiểu nhưng những cử chỉ của Trương Bá Sinh giúp phục vụ hiểu được và gật đầu, xoay người đi chuẩn bị.
Trịnh Sâm cứ ngỡ rẵng Trương Bá Sinh sẽ nói được điều gì đó, kết quả vừa thấy hành động của Trương Bá Sinh liền bật cười: “Tầng lớp hạ đẳng thì vẫn luôn là hạ đẳng, chẳng lẽ không bi ng Pháp rất coi trọng hình thức lễ nghi ư? Dùng tay chỉ bừa chỉ loạn, để tôi xem lát nữa cậu sẽ ăn ra sao. Đừng giống như một con khỉ, gọi một bàn toàn nước canh, không biết cách làm sao để nhấm nháp.”
Trương Bá Sinh trừng mắt, tiếp lời: “Ai nói không biết chứ, vừa rồi tôi đã gọi gan béo.”
“Gan béo? Cậu ta nói là gan béo? Hahahal” Lời của Trương Bá Sinh khiến Trịnh Sâm như vừa nghe được truyện cười vậy, tay vỗ xuống bàn, cười đến mức chảy cả nước mắt. “Ta nói ếch ngồi đáy giếng, chưa từng thử qua đồ ăn Pháp, thì đừng tỏ ra lợi hại. Đó là foicegras, hiểu chưa?”(1)
(1) foicegras: gan ngỗng vỗ béo, món ăn đặc sản của Pháp, làm từ gan ngỗng hoặc vịt.
“Trịnh Sâm, chúng tôi muốn gọi sao thì gọi, liên quan gì tới anh?” Thùy Hân nói vậy dù biết cách gọi của Trương Bá Sinh không đúng, nhưng đâu cần bận tâm, anh ta chỉ muốn giải vây cho bản thân nên mới như vậy.
Trịnh Sâm bĩu môi : “Thùy Hân ơi Thùy Hân, nếu em đã chọn chồng, thì cũng nên chọn người xứng đáng một chút chứ? Em xem xem, đây là trò hề gì vậy?
Mặt Vương Tịnh Phí lộ vẻ đắc ý: “Có những người, luôn nghĩ rằng xem phim một chút, đọc sách một chút, thì bản thân cũng sẽ là thượng đẳng, thật tình không biết vô danh tiểu tốt mãi mãi là vô danh tiểu tốt thôi!”
Lâm Kỳ Văn đứng ra giảng hoà: “Người trẻ tuổi mà, muốn gọi như thế nào thì gọi như thế đó, có những ngôn ngữ mạng, cái gì mà say rồi, đổ rồi, chúng ta nghe đâu có hiểu, hahaha. Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau.”
“Chú Lâm, đây không phải thứ ngôn ngữ mạng nào cả, mà là trình độ học vấn. Cháu thực sự không hiểu, người mà đến cả gan ngỗng cũng không biết mà lại có mặt mũi đến nơi này, lỡ như những nhân viên phục vụ đó nghe thấy, không chừng sẽ cười nhạo chúng ta đấy” Trịnh Sâm hai tay ôm ngực, vẻ mặt chất đầy sự chán ghét.
Trương Bá Sinh ngồi đó, mặt vô sắc, chờ phục vụ đem đồ ăn tới.
Không lâu sau, vài phần foicegras tinh xảo được phục vụ bưng lên, đặt trước mặt mẹ con nhà Trịnh Sâm. Nhưng phía trước Trương Bá Sinh và Lâm Thùy Hân, không có gì cả.
“Ôi, foicegras của chúng ta đã có, vậy gan béo của ai kia đâu? Trịnh Sâm cầm dao và rĩa, động tác tao nhã, cảt một miếng gan ngỗng nhỏ bỏ vào trong miệng, gương mặt biểu lộ sự hưởng thụ. “Fociegars của Pháp, nổi tiếng thế giới, béo. ngậy mà không ngấy, thực là sự hưởng thụ tuyệt mỹ, nhà hàng Pháp này cũng coi như là chính hiệu, mùi vị hoàn toàn giống với những gì cháu đã ăn ở Pháp ngày trước.”
Lâm Thùy Hân nhìn dáng vẻ của Trịnh Sâm, sảc mặt cực kì khó coi, đang tính gọi phục vụ đến, tự gọi lại món. Kết quả chưa kịp mở lời đã bị Trương Bá Sinh nhìn ra.
“Không sao, anh giúp em chọn món rồi.”
“Anh đã gọi gì vậy.” Lâm Thùy Hân hỏi nhỏ Trương Bá Sinh, giọng có chút lo lắng. “Anh đến cả foicegras cũng không biết, vừa nãy nhất định là chọn bừa”
Lâm Thùy Hân dù có nôn nóng, nhưng mặt cũng không có chút trách móc nào. Vì cô hiểu rõ, nếu mình tự gọi món, đoán chừng cũng không chọn được gì.
Khi Lâm Thùy Hân không hề trách cứ, tính gọi phục vụ, ba đĩa đồ ăn tuyệt mỹ được đem lên, bày phía trước Lâm Thùy Hân. Trong đó có một phần foicegras, một phần bánh mì Pháp, và một đĩa mơ.
“Hoa quả? Bánh mì? Tôi nói, loại người như cậu, đúng là làm mất mặt chúng tôi!” Trịnh Sâm bỏ dao nĩa trong tay xuống, căm phẫn nhìn Trương Bá Sinh: “Cậu có biết, nếu như ở Pháp, loại người như cậu chính là đang không tôn trọng văn hoá ẩm thực, sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà hàng rồi! Cho dù không hiểu món Pháp, chẳng lẽ một chút thưởng thức cũng không có sao? Hoa quả thường là sau khi dùng xong bữa mới gọi đó.”
“Ha ha, thật ư?” Trịnh Sâm vừa dứt lời, bàn ăn liền vang lên tiếng của Trương Bá Sinh, trong giọng anh kèm theo điệu cười lạnh, tiếng cười vô cùng châm biếm: “Khi nãy có người gọi gan ngỗng vỗ béo với nhân viên phục vụ, thực tế, trong từ foicegras của tiếng Pháp chẳng tồn tại ý nghĩa của ngỗng, bởi vì lượng tiêu thụ thịt vịt lớn hơn ngỗng, chỉ là nhiều người ngầm cho là gan ngỗng. Là một món khai vị, nên có sự kết hợp với axit trong trái mơ, sau đó dùng foicegras ăn kèm với bánh mì. Như vậy sẽ không cảm thấy ngấy. Còn như một vài người, vừa nãy. thiếu tính chua trong quả, mùi vị khi ăn sẽ rất chênh lệch.”