“Anh mà không đến là cậu định ăn Tết ở đây luôn chứ gì?”
“Em không có… Không có mà…” Bạch Chỉ giật thót, nhưng đến lúc quay đầu lại nhìn đống đồ ăn vặt đang bày trên giường và bộ phim còn đang chiếu trên laptop, cậu đành phải đáp: “Vâng ạ… Em định ăn Tết ở đây.”
Triệu Bắc Hành nhìn cậu như thể đang đứng nói chuyện với một người ngoài hành tinh: “Rồi, cậu đóng cửa đi đã xong hai anh em mình nói chuyện.”
Bạch Chỉ thấp thỏm đi ra đóng cửa, đoạn dưỡn da dưỡn dẹo một hồi mới bước tới cạnh giường.
“Anh đối xử với cậu tốt mà đúng không?” Triệu Bắc Hành dạo một vòng quanh phòng rồi khoanh tay ngồi ở mép giường nhìn cậu.
“Rất tốt ạ…”
“Thế hả? Chắc không tốt đâu, chứ anh thấy cậu có xem anh là huynh đệ gì đâu.”
Bạch Chỉ mắng thầm trong bụng: Em xem anh là chồng em mà anh lại chỉ xem em là huynh đệ, còn bắt em cũng phải xem anh là huynh đệ. Quá đáng vừa thôi chứ huhuhu…
“Có mà, em xem anh như anh ruột luôn ấy.”
Triệu Bắc Hành sầm mặt: “Anh em ruột mà nói láo anh vậy à? Nói về nha ăn Tết rồi một thân một mình ở khách sạn hả? Bạch Chỉ, cậu làm thế này là đang coi anh như người ngoài.”
Rất hiếm khi thấy Triệu Bắc Hành gọi thẳng tên cậu, có thể thấy anh đang bực mình thật sự.
“Không có… Anh nghe em giải thích đã.”
“Rồi nói đi.”
Bạch Chỉ gục đầu, chắp tay sau lưng, bộ dạng như bé học sinh cấp 1 làm chuyện sai trái: “Thì em… Vốn không định về nhà ăn Tết thôi.”
“Lý do?”
Bạch Chỉ nín thinh, lúc chuyện của cậu và Trần Hạo bị lộ nhà cửa đã ồn ào không yên, giờ về lại kiểu gì cũng cãi nhau thôi. Tết nhất mà thế thì phiền lắm.
“Em có tí trục trặc với gia đình nên không muốn về thôi ạ.”
Triệu Bắc Hành không vặn hỏi thêm, anh chỉ dịu giọng bảo: “Thì cũng phải nói với anh một tiếng chứ? Nghĩ sao còn lừa anh là mua vé xe về, giỏi dữ ha. Không muốn về nhà thì về quê ăn Tết với anh cũng được chứ bộ?”
“Dạ? Được sao ạ? Thế có gây phiền hà gì cho nhà anh không?” Bạch Chỉ tròn mắt hỏi.
“Phiền gì đâu, chẳng qua là có thêm một miệng cơm thôi mà.”
Bạch Chỉ cắn môi đáp: “Em xin lỗi, em không nên nói dối anh Hành.”
Triệu Bắc Hành đứng dậy thu dọn đồ đạc, len lén giấu khóe môi đang gợn lên: “Về nhanh, ngày ngày ở chung mà còn dám qua mặt anh!”
Bạch Chỉ vội vàng mặc áo khoác vào, phụ anh thu dọn hành lí.
Áu ~ Anh Hành nhà mình ngang ngược ghê vậy đó, thích muốn chết luôn à!
Lúc hai người trở lại vựa trái cây, Đại Hoa đang quét rác ngoài cửa. Thấy Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ quay lại, nó ngạc nhiên hỏi: “Ủa? Sao anh Bạch lại về rồi?”
“Anh không… Không mua được vé xe.” Bạch Chỉ đỏ mặt, tiếp tục chém gió.
“Vậy là năm nay anh không về nhà ăn Tết hả?”
“Ừa, anh về nhà anh Hành ăn Tết luôn.”
Nhị Lương Tử từ trong nhà đi ra, nghe thế bèn hứng khởi đáp: “Thiệt hả, vậy mấy hôm nữa về quê tụi em dắt anh đi chơi.”
Triệu Bắc Hành đưa hành lí cho Nhị Lương Tử: “Mang lên lầu cho anh Bạch nhà mày đi nè, tối nay tiệm mình đi ăn ngoài.”
“Dạ!” Nhị Lương Tử xách vali chạy lên lầu.
Sáng mai Tôn Châu và Phác Tân Long phải về quê nên bữa cơm tối nay cũng coi như là tiệc tạm biệt hai đứa nó. Ban chiều Triệu Bắc Hành đã đặt bàn trước ở một tiệm ăn nhỏ, tầm 5, 6 giờ tối cả đám dọn đồ xong thì đi là vừa.
Lúc sáng Tôn Châu và Phác Tân Long đã đi vào nội thành để tắm rửa cắt gội, giờ lại mặc thêm quần áo sạch sẽ khác ngày thường nên nhìn đứa nào cũng bảnh tỏn.
Tám người gọi mười món, bốn chai rượu và hai lốc bia chai. Trừ Bạch Chỉ và Nhị Bảo ra thì ai cũng có thể uống rượu nên Triệu Bắc Hành gọi nước trái cây riêng cho hai người.
Mới nhập tiệc đứa nào cũng ra vẻ câu nệ, Nhị Lương Tử đã quen với cảnh này nên không dám cợt nhả với Triệu Bắc Hành mà chỉ đòi đọ tửu lượng với Tôn Châu. Nó vẫn còn ghim thù Tôn Châu vụ lần trước. Nay có cơ hội tốt đẹp quá mà, nhất định phải chuốc cho Tôn Châu say đến ói ra mới thôi.
Tôn Châu dễ gì mà chịu thua, muốn đọ thì nó chiều luôn. Hai đứa quất liền ba ly rượu trắng cỡ trung, đến lúc ngồi xuống đứa nào cũng xiểng niểng như sắp té. Triệu Bắc Hành sợ chúng nó quá chén lại sinh sự nên vội cản không cho uống rượu trắng nữa, hai đứa bèn chuyển sang khui mỗi người hai chai bia tiếp tục nâng ly.
Bạch Chỉ vừa ăn vừa bấm điện thoại, cậu chụp một tấm ảnh đăng lên trang cá nhân. Đây là bài viết đầu tiên của cậu trên mạng xã hội kể từ sau khi chia tay Trần Hạo, mới đăng có một lúc thôi mà đã có người nhanh chóng vào bình luận và nhấn thích.
Đồng nghiệp cũ số 01: Quản lý Bạch giờ đang thăng chức ở chỗ nào thế?
Đồng nghiệp cũ số 02: Chộ ôi đồ ăn trông hấp dẫn quá vậy!
Bạn bè trong giới gay: Nghe nói cậu với Trần Hạo chia tay thật rồi hả?
Tống Tiểu Nhiên: Huhuhu tớ cũng muốn ăn.
Ăn cái cục kít cậu ấy!
Bạch Chỉ bỏ điện thoại xuống, nhấp một ngụm nước trái cây. Đồ ăn bày biện trên bàn đủ loại đủ món nhưng đa số đều là những món Đông Bắc mà trước giờ Bạch Chỉ chưa từng ăn. Thức ngon nhất là thịt chiên giòn sốt chua ngọt, trước đây cậu từng ăn món này một lần ở Thành Đô rồi nhưng không được làm đúng cách như ở đây. Thịt chiên giòn sốt chua ngọt đúng điệu Đông Bắc phải có lớp áo ngoài chua chua ngọt ngọt bắt vị, thịt bên trong vừa chín tới nên vẫn còn độ dai giòn sần sật, cắn một miếng là ngon không tả được.
Thấy Bạch Chỉ ưng món này, Triệu Bắc Hành liên tục gắp qua cho cậu khiến chiếc dĩa nhỏ của Bạch Chỉ chất đầy đồ ăn.
Phác Tân Long bắt đầu ngấm hơi rượu, mặt đỏ phừng phừng. Nó nâng ly rượu lên kính Triệu Bắc Hành một phát: “Em cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ em trong thời gian qua, còn cho em cái bao lì xì bự chảng nữa.”
Triệu Bắc Hành cười phất tay: “Anh em mình quen nhau là hữu duyên, mấy đứa làm ở đây thì bảo đảm anh không bao giờ để chúng mày bị thiệt.”
“Ê Tiểu Phác, Diên Biên quê mày gần Triều Tiên lắm đúng không?”
Phác Tân Long gật đầu: “Qua con sông là tới luôn đó, hồi còn nhỏ cứ tới mùa đông là tụi tao chạy qua bên bển chơi.”
Đại Hoa gặm chân gà lúng búng hỏi: “Bên đó dân người ta sao hén mầy?”
“Nghèo rớt mồng tới chứ sao. Năm đó tao vô tới nội thành mà chung quanh vẫn toàn nhà tranh vách lá, y chang ở quê mình luôn. Có cái mấy năm nay quản lý nghiêm quá nên tao hết qua bển được rồi.”
Thịnh Tử vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Tao nghe bảo con gái Triều Tiên chịu thương chịu khó với ở sạch lắm thì phải.”
Phác Tân Long gật đầu: “Không chịu khó không được mày ơi, bên đó trọng nam khinh nữ dữ lắm. Đàn bà con gái không có miếng vai vế gì trong nhà hết, ăn cơm còn không được ngồi chung bàn mà. Hồi xưa có nhiều cô bên Triều Tiên lén trốn qua chỗ tụi tao lắm, chỉ cần có tấm chồng là được chứ sính lễ đồ mấy bả không thèm luôn.”
Nhị Lương Tử nghe thế bèn híp mắt bảo: “Thế mốt tao cũng tìm vợ Triều Tiên luôn, cho có người chăm tao từ đầu đến chân~”
“Dẹp mẹ đi, làm như có người thèm thích mày á? Gầy như cái sào chọc cứt mà tưởng bở.” Tôn Châu có hơi quá chén nên ngoạc mồm cà khịa.
“Chắc mày đẹp, ** má mập như con heo nái mà nói tao.” Thấy hai đứa lại sắp đấm nhau, Thịnh Tử vội can ngăn.
Phác Tân Long rụt rè đáp: “Đàn bà con gái bên bển không phải nói cưới là cưới dễ vậy đâu. Mấy năm trước có một cô lén trốn qua xóm của tụi tao kiếm chồng rồi sinh con đẻ cái. Ai dè sau đó bị dân trong xóm báo chính quyền nên cổ bị tống về bển lại luôn.”
Triệu Bắc Hành nhếch mép: “Đứa nào mà ác nhân thất đức dữ vậy?”
“Nó ganh vì người ta sống sướng quá đó anh, tội cô đó tính ra là phản quốc nên về Triều Tiên thì bị xử bắn cái chắc luôn.” Phác Tân Long thở dài nói.
Nhị Lương Tử nhíu mày: “Trời **, sao mà ác dữ chèn?”
“Mà cũng hên lúc bị bắt đi cổ đang mang bầu, bên kia cũng gọi là biết trước biết sau, đợi cổ đẻ rồi mới tử hình. Mỗi tội người ta sợ cổ bỏ trốn giữa chừng nên đóng luôn cái xiềng vô xương bả vai cổ đó.”
Triệu Bắc Hành trợn trừng hai mắt: “Rồi không ai cầu xin giúp cổ hả? Sau đó thì sao nữa?”
“Phải nói là cô này mạng lớn nha anh, lúc gần sanh bên bển cho gỡ xiềng ra rồi đưa cổ vô bệnh viện. Ai dè đẻ con xong cổ lén bồng đứa nhỏ trốn về xóm lại, sau đợt đó không ai báo cáo lên chính quyền nữa. Tại người ta thấy làm vậy thất đức quá.”
“Thôi thôi cạn ly nè.” Ba cái chuyện này nghe xong chỉ thấy như có dằm trong tim nên Thịnh Tử nâng ly lái sang chuyện khác.
Bạch Chỉ ngồi im chẳng nói câu nào, bên tai chỉ toàn giọng Triệu Bắc Hành hòa lẫn với Phác Tân Long, cơn ghen tức trào dâng lên tận cuống họng.
Uống xong ly nước trái cây, cậu cầm chai rượu trắng bên chỗ Triệu Bắc Hành qua phía mình rồi rót một ly.
Triệu Bắc Hành giật mình: “Cậu biết uống rượu hả?”
“Biết chứ sao không anh.” Bạch Chỉ cũng đâu phải tay mơ, trước đây cứ đến họp thường niên ở công ty cậu cũng phải kính rượu với cấp trên mà. Chỉ là tửu lượng Bạch Chỉ không tốt lắm, say rồi hay làm chuyện dở người dở ngợm.
Triệu Bắc Hành nhìn cậu vẻ phấn khởi: “Uống đi, để anh coi tửu lượng cậu thế nào.”
Rượu Đông Bắc nguyên chất tới 56 độ nên không hề giống vị rượu nhẹ ở phương Nam, Bạch Chỉ nâng ly uống một hơi cạn đáy nên ho sù sụ đỏ hết cả mắt.
“Quá dữ! Anh Bạch đỉnh vãi!” Nhị Lương Tử đập bàn khen ngợi.
Cả đám bắt đầu hăng hái mời qua mời lại, đến cả Nhị Bảo trước giờ không uống rượu cũng quất hết một chai bia. Đứa nào đứa nấy say quắc cần câu, ngộ nhất là Nhị Lương Tử và Tôn Châu ban nãy còn đòi giáp lá cà, giờ say rồi lại ôm nhau vừa khóc vừa cười như anh em ruột thịt trong nhà.
Phác Tân Long uống nhiều quá nên đi cũng không vững, thế là Thịnh Tử phải dìu nó về. Đại Hoa thì thôi luôn, tửu lượng nó kém nhất trong cả bọn nên chưa tàn tiệc đã nằm bê xê lết dưới gầm bàn, cuối cùng Nhị Bảo phải nai lưng cõng nó về.
Chỉ riêng Bạch Chỉ vẫn ngồi gắp đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hai mắt lại hồng hồng trông như bé thỏ trắng. Riêng Triệu Bắc Hành bị đám nhóc chuốc rượu liên hồi nên uống sắp tê cả lưỡi.
Anh đi vệ sinh ra rồi tính tiền, đoạn gọi: “Tiểu Bạch, về thôi.”
Bạch Chỉ ngơ ngác ngẩng đầu đáp: “Em còn chưa ăn no mà.”
“Thôi thôi về cho người ta còn đóng cửa, để anh kêu phần cơm chiên cho cậu đem về.”
Bạch Chỉ miễn cưỡng đứng dậy, tay vô thức thu gom mớ chai lọ trên bàn.
Triệu Bắc Hành:?!?
“Làm trò gì vậy?”
“Mang cái này về đi anh, em nghe bảo bán được tiền lắm.”
Triệu Bắc Hành vội giật chai rượu lại, xem ra Bạch Chỉ đã say quắc cần câu rồi.
“Ba cái chai ghẻ này được tiền gì đâu, anh em mình không thèm.”
“Dạ.” Bạch Chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mặc áo lông vào, nhưng đi đến cửa cậu bỗng khựng lại.
“Sao không đi nữa?”
“Cơm chiên của em còn chưa lấy mà.”
Thằng nhóc này tuy say nhưng lại nhớ chuyện giời ơi đất hỡi, thế là Triệu Bắc Hành phải vội nhờ chủ tiệm làm một phần cơm chiên mang về. Ra khỏi tiệm rồi Bạch Chỉ lại bắt đầu dở chứng, cứ ôm cứng cái cây to bên cạnh không chịu đi: “Anh Hành ơi, anh cao quá đi à!”
Triệu Bắc Hành đứng chống nạnh vẻ bất lực: “Anh mày ở đây nè!”
“Í, sao lại có tới hai anh Hành vậy ta?” Nói đoạn cậu giơ tay sờ mặt Triệu Bắc Hành rồi vuốt vuốt gốc cây.
“Hây! Nhanh đi Tây Thiên mời Như Lai Phật Tổ!”
Tuy Triệu Bắc Hành thất học nhưng anh cũng có xem Tây Du Ký, câu mà Bạch Chỉ vừa nói nằm trong phân đoạn Mỹ Hầu Vương thật và giả. Anh kéo Bạch Chỉ ra khỏi gốc cây rồi nắm cổ tay dẫn cậu đi về nhà.
“Anh Hành, anh hát cho em nghe một bài đi.”
“Muốn nghe bài gì?”
“Cái bài… Cái bài mà lúc em vừa tới anh có hát ấy, bài Thành Đô.”
Giọng Triệu Bắc Hành có hơi khàn, anh khẽ ngâm nga giai điệu: “Đâu chỉ đơn giản là chén rượu tối qua khiến anh rơi lệ em ơi, thứ khiến anh lưu luyến không thôi nào chỉ đơn giản là sự dịu dàng của em. Đoạn đường này hẵng còn bao xa, chỉ cần em nắm tay anh, lòng anh đã rối bời rồi…”
“Triệu Bắc Hành!” Bạch Chỉ bỗng dừng bước.
“Ơi?” Anh quay lại nhìn cậu.
Đôi mắt Bạch Chỉ ngậm nước đỏ hoe: “Em…”
Thời gian dường như ngừng trôi, đôi bên lặng lẽ nhìn nhau. Trong một thoáng Bạch Chỉ suýt đã bất chấp tất cả mà tỏ bày: Triệu Bắc Hành! Em thích anh, em yêu anh, em muốn hẹn hò với anh.
Thế nhưng lời đến bên môi lại nghẹn ứ chẳng thể nói ra.
“Em mắc tiểu…”
Triệu Bắc Hành vỗ nhẹ đầu cậu: “Đứng đực ra đó làm gì, về nhà đi tè lẹ lên!”
Bạch Chỉ đáp: “Dạ.”
Bé tí hon màu hồng trong lòng cậu ra sức lay lay bả vai bé tí hon màu xám: Đồ vô dụng! Đồ ăn hại! Đồ bỏ đi!