Đêm qua lô táo đã đặt từ Sơn Đông cuối cùng cũng được giao đến. 10 tấn táo trên xe container được chất đầy trong nhà kho. Hôm nay Triệu Bắc Hành quyết định lên huyện một chuyến để lân la liên hệ rồi phân phối lô hàng này cho mấy vựa trái cây khác.
Trời vừa hửng sáng anh đã lôi Bạch Chỉ đi cùng. Từ nội thành xuống huyện không đến trăm cây số, bình thường chỉ cần đi tầm hai tiếng là tới. Khốn nỗi mấy nay tuyết rơi nặng hạt, đường xá không dễ đi, tốc độ lái xe cũng buộc phải giảm lại nên thời gian di chuyển tăng gấp đôi so với mọi lần.
Sau khi qua trạm thu phí, Triệu Bắc Hành quyết định cầm lái. Đằng nào thì Bạch Chỉ cũng không quen tình hình giao thông nơi đây, thêm nữa đường xá đang rất trơn trượt, chạy không cẩn thận là đo đường ngay.
“Để anh lái cho, khúc trên này nhiều đoạn cua gấp lắm.”
Bạch Chỉ đạp phanh cho xe dừng lại ven đường, Triệu Bắc Hành thò tay qua bế cậu đổi qua ghế lái phụ như lần trước. Đúng lúc này Bạch Chỉ lại bỗng nhớ tới mấy lời khuyên dở hơi của Tống Nhiên, cậu bèn khẽ khàng cọ bên dưới Triệu Bắc Hành một chút. Đối phương lập tức hít một hơi thật sâu rồi vội vội vàng vàng thả cậu ra, tay chân rối rắm chuyển sang ngồi ghế lái.
Má ơi xí hổ quá… Bạch Chỉ ngượng đến mức tê rần cả da đầu.
Mình bắt đầu trở nên dâm tà như thế từ lúc nào vậy trời?
Bạch Chỉ ỉu xìu mở điện thoại lên nhắn tin cho Tống Nhiên: Cách của cậu không hiệu quả, mém chút nữa là tớ bị bắt bài rồi!
Tống Tiểu Nhiên đang bận dùng điện thoại chụp lại đôi bàn tọa của mình. Đêm qua y bị đối phương hành ra bã một phen, đằng sau đau nhức cả buổi, soi gương thì không nhìn tới nên y mới dùng điện thoại chụp hình để xem thế nào. Ai ngờ tay chân run rẩy nên ảnh được gửi đi luôn.
Trên màn hình bỗng xuất hiện một đóa hoa cúc to oạch khiến Bạch Chỉ suýt rớt cả tim.
Một củ Bạch Chỉ:???
Tống Nhiên thu hồi lại tin nhắn ban nãy: Tớ gửi nhầm, sao đó?
Một củ Bạch Chỉ: Cậu lại lên cơn gì đó?”
Tống Tiểu Nhiên: Ui giời người ta chụp chơi chơi thôi, lỡ tay gửi cho cậu ấy mà.
Bạch Chỉ trợn mắt: Cũng biết cách lỡ tay ghê ha.
Tống Tiểu Nhiên: *đáng yêu* Ban nãy cậu bảo cách nào không hiệu quả đó?
Một củ Bạch Chỉ: Đụng chạm cơ thể với nhau đó, tớ thấy anh Hành có vẻ không thích kiểu này cho lắm.
Tống Tiểu Nhiên: Cậu bình tĩnh đi nè. Cái gì cũng phải từ từ, gấp quá là người ta sợ rồi chạy luôn đó.
Bạch Chỉ: Biết rồi…
Cũng tại anh Hành quyến rũ quá chứ bộ, làm Bạch Chỉ không kìm lòng được à nha ~
Buông điện thoại ra, Bạch Chỉ len lén nhìn người bên cạnh. Triệu Bắc Hành có vẻ ngoài thực sự rất ăn tiền: gương mặt sắc nét, sống mũi cao thẳng, dưới hàm phủ một màu xanh nhạt của gốc râu, xuống nữa là phần yết hầu nhô ra đang trượt lên trượt xuống…
Bạch Chỉ nuốt nước bọt, đoạn tự sờ vào cổ mình: Sao cùng là đàn ông mà mình với anh Hành lại khác nhau dữ vậy?
Bị Bạch Chỉ nhìn lom lom như thiêu như đốt, lông tơ Triệu Bắc Hành dựng ngược, anh vỗ đầu cậu một phát rồi bảo: “Nhìn cái gì mà cứ đực mặt ra thế?”
“Dạ? Không có… Em không có nhìn gì hết.” Bạch Chỉ quay đầu, cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên.
Anh Hành của mình đẹp trai ghê vậy đó.
Điện thoại tiếp tục rung lên, Tống Nhiên đang huyên thiên về “chuyện bất ngờ” tối qua.
Tống Tiểu Nhiên: Đông Bắc được quá nhỉ ~
Một củ Bạch Chỉ: Ừa, chỉ là tốc độ phát triển khá rề rà và có thời tiết hơi lạnh thôi. Bù lại chất lượng môi trường sống rất ổn, nếp sống người dân thuần phác, là nơi cư trú rất hợp lí.
Tống Tiểu Nhiên: Đàn ông Đông Bắc cũng mạnh mẽ nữa *xấu hổ*
Một củ Bạch Chỉ:??? Hôm qua cậu không gặp Trần Hạo đúng không?
Tống Tiểu Nhiên: Đúng rồi nè, nhưng lại tình cờ gặp được một anh đẹp trai cực ~ Trời ơi cậu biết không, anh í khỏe dữ lắm luôn ớ ~~~ *gấu con vẫy tay.gif*
Một củ Bạch Chỉ: =.= Tớ hơi bị nghi ngờ tình cảm cậu dành cho Trần Hạo rồi á nha.
Tống Tiểu Nhiên: Tớ vẫn yêu anh Hạo mà.
Một củ Bạch Chỉ: Bấm nút biến liền.
Bạch Chỉ dở khóc dở cười bỏ điện thoại xuống, chẳng hiểu sao một người như Tống Nhiên mà cũng có thể chen chân vào chuyện tình của cậu được nữa. Chẳng lẽ cậu thất bại đến mức đó sao?
Mà thôi, chuyện quá khứ nghĩ ngợi chi cho mệt đầu. Đằng nào Bạch Chỉ cũng đã hết yêu Trần Hạo, cậu cần gì phải tốn hơi sức vào việc hận thù Tống Nhiên nữa. Giờ chuyện quan trọng là phải mau tán đổ anh Hành cơ ~
Mới hơn 10 giờ nên chợ ban sáng vẫn còn đang mở, tiểu thương tụ tập từ đầu đường đến cuối xóm. Triệu Bắc Hành dừng xe bên vệ đường, hai người cùng đi bộ qua đó.
Trên đường muốn mua thứ gì cũng có, hầu hết tiểu thương đều trải bạt thẳng xuống đất rồi bày đồ ở trên bán. Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ đi dạo trong một khu chợ bình dân đến vậy.
Ở giữa có một gian hàng lớn bày bán trái cây, có rất nhiều khách đang đứng lựa hàng, Triệu Bắc Hành bèn bước tới chào hỏi.
“À há ông chủ Triệu hôm nay sao rảnh rỗi ghé đây rồi?” Một người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi cởi mũ da tiến lại gần. Anh ta tên Trương Hải Đông, là khách quen cũ. Đợt này Triệu Bắc Hành muốn phân phối một nửa lô trái cây cho anh ta.
Triệu Bắc Hành châm cho Trương Hải Đông một điếu thuốc rồi cũng tự châm một điếu khác cho mình: “Tôi có một lô táo từ Sơn Đông mới về đây này. Quả sang xịn mịn, giá lại rẻ, ông anh lấy không?”
“Lấy chứ. Mấy nay anh mày còn lo không có hàng bán đây. Năm nay bà con được mùa, táo cháy hàng lắm, khách mua toàn túi bự bự thôi. Chú em có bao nhiêu đấy?”
Triệu Bắc Hành gõ rơi tàn thuốc: “Ông anh nhập được bao nhiêu đã?”
“Ba bốn tấn thì vô tư luôn.”
“Thế chốt đơn! Loại có bảo quản 1,5 tệ, không thì 1,3 tệ.”
Trương Hải Đông cười bảo: “Chậc, có rẻ mấy đâu.”
“Tới lúc thấy hàng bảo đảm ông anh không chê mắc nổi đâu, hàng cho siêu thị Huệ Hữu mà giờ tới tay ông anh là biết hời tới cỡ nào rồi.”
Thương lượng xong xuôi, Trương Hải Đông còn định mời hai người làm một bữa nhưng Triệu Bắc Hành từ chối vì chiều còn phải lái xe về: “Hôm nào ông anh đến Bạch Thành đi, em mời. Không say không về nha.”
“Tới luôn, mai để anh cho tài xế qua lấy hàng.”
Bàn xong chuyện làm ăn, Triệu Bắc Hành tiếp tục đi dạo. Thấy bên đường có một ông cụ bán kẹo que cỡ bự, anh mua một que giá 10 tệ đưa cho Bạch Chỉ.
“Cho em á hả? Em cũng có phải con nít đâu…” Mạnh miệng thế thôi chứ lòng Bạch Chỉ lâng lâng quá đỗi.
Áu áu áu áu ~ Anh Hành đối xử với mình đặc biệt thiệt, có thấy anh í mua kẹo cho ai ngoài mình đâu? Còn cả hộp đào hôm mình bị ốm nữa, đây đích thị là tình yêu mà!
Bạch Chỉ há miệng cắn thử một miếng, kẹo vừa giòn ngọt vừa thơm mùi mạch nha. Thế nhưng đến lúc cho cả cây kẹo vào miệng Bạch Chỉ mới thấy có gì đó sai sai.
“Anh Hành… Sao cái này lại dính răng em rồi…”
Triệu Bắc Hành vỗ đùi đen đét cười đến nỗi phải gập cả người lại. Kẹo anh mua cho Bạch Chỉ là loại kẹo được làm từ mạch nha, nó còn có tên khác là “kẹo dính răng.” Hồi bé bọn anh ăn kẹo này là phải nhấm nháp từng miếng không dám m*t cả cây vào vì sợ bị dính răng.
Nước miếng Bạch Chỉ tuôn ra, cây kẹo này dính răng quá đi mất. Thế nhưng trông thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của anh Hành, cơn giận của cậu lập tức bay biến.
Ai bảo mình mê zai quá làm gì ~
Hai người đi chợ sáng thuận tiện ghé qua mấy siêu thị hoa quả gần đó. Hầu hết các tiệm ở huyện Thông Du này đều nhập hàng của Kim Cường. Triệu Bắc Hành thử chào hàng vài chỗ thế mà lại có người đồng ý ngay, hóa ra Kim Cường dồn hết hàng giao cho Huệ Hữu xong thì không thèm giao hàng cho mấy cửa tiệm nhỏ dưới huyện nữa.
Các tiểu thương sợ nhập hàng tại đây giá sẽ cao quá nên mấy nay cứ sầu lo mãi, giờ có Triệu Bắc Hành đến thì có khác nào gặp được cứu tinh đâu.
Bạch Chỉ lấy hợp đồng ra đưa cho họ xem, lần này Triệu Bắc Hành thông minh hơn rồi. Anh in sẵn hợp đồng ra rồi mới giao hàng, nếu khách vi phạm hợp đồng thì sẽ phải bồi thường thiệt hại 3 tháng cho anh.
Vựa trái cây của Triệu Bắc Hành cũng có tiếng tăm dưới huyện, giá êm hàng lại xịn, thế nên tiểu thương bàn bạc hạ thời gian hợp đồng xuống 1 tháng rồi ký luôn.
Lúc ra ngoài Triệu Bắc Hành đưa hợp đồng cho Bạch Chỉ: “Người có tri thức làm ăn thế này mới đúng nè, cậu làm rõ ràng như thế thì đến lúc muốn đổi chỗ nhập hàng họ cũng phải cân nhắc cho kĩ càng.” Chuyện đã dính dáng đến lợi ích cá nhân, cẩn thận mười mươi thế này là không thừa. Sao hồi đó anh lại không nghĩ ra được nhỉ?
Mẫu hợp đồng này do Bạch Chỉ tận dụng lại trong mớ tài liệu hồi còn đi làm. Thật ra lợi thế của cậu là về vấn đề tài chính, thế nhưng giờ vựa trái cây của anh Hành vẫn còn nhỏ quá nên cậu tạm thời không có đất dụng võ.
Buổi trưa hai người ghé tiệm cơm ăn sủi cảo nhân cần tây thịt heo. Sủi cảo của Đông Bắc và miền Nam có vẻ không giống nhau, Bạch Chỉ mới ăn năm cái đã no, còn lại một mình Triệu Bắc Hành chén hết.
Buổi chiều hai người tiếp tục ghé một chợ đầu mối khác nhưng đối phương đã có nguồn hàng nên từ chối làm ăn. Cơ mà cũng chẳng sao, 10 tấn táo nghe có vẻ nhiều nhưng đem bán sỉ thì hết vẫn nhanh lắm.
“Anh Hành ơi mình còn đi đâu nữa không ạ?”
Triệu Bắc Hành nhìn đồng hồ thấy đã hơn 3 giờ chiều, trời đương mịt mù, dự báo thời tiết cũng có nói hôm nay có tuyết rơi. Thôi thì hai người cứ về sớm một chút, chứ để tối đến đường trơn lái xe rất nguy hiểm.
Quả nhiên đi được nửa đường đã thấy bông tuyết bắt đầu rơi, Triệu Bắc Hành lập tức giảm tốc độ xe lại. Tuy là tay lái cứng cựa nhưng anh cũng không dám liều mình chạy nhanh giữa trời tuyết thế này.
Bạch Chỉ cúi đầu chơi đấu địa chủ, điện thoại bỗng vang lên thông báo nhắc nhở thời lượng pin chỉ còn dưới 20%. Cậu nhanh chóng thoát khỏi trò chơi rồi cất điện thoại vào túi.
“Anh Hành ơi, mình tới đâu rồi ạ?” Bạch Chỉ nhìn tuyết bay mịt mù bên ngoài hỏi.
“Mới qua được phân nửa trạm Tứ Hợp thôi.”
Không biết có phải do tuyết rơi dày đặc quá hay không mà Bạch Chỉ thấy sắc trời bên ngoài ngày càng âm u dù chỉ mới có hơn 5 giờ chiều.
Đang chạy ngon trớn bỗng nhiên chiếc xe kêu “tạch tạch” rồi tắt máy, thế nhưng xe vẫn lăn bánh thêm tầm 10 mét theo quán tính rồi mới dừng lại.
Triệu Bắc Hành văng tục một tiếng, anh vội kéo phanh rồi xuống xe xem. Nắp ca pô xe nóng phừng, xem ra bên trong có linh kiện bị cháy rồi.