Hôm sau quả nhiên Bạch Chỉ bị táo bón y như Triệu Bắc Hành đã nói…
Nói là do ăn lê thì cũng chẳng sai, thêm nữa khí hậu ở Đông Bắc khô hanh, dân tình sống tại đây lại lười ăn canh. Nếu không ăn cơm thì cũng nhai bánh bao khiến bụng dạ Bạch Chỉ không tiêu hóa nổi. Cậu ngồi xổm trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ, hai cánh mông đông cứng muốn rớt luôn tại chỗ.
Ra khỏi nhà vệ sinh là Bạch Chỉ hắt xì liền tù tì mấy phát rồi bị cảm luôn…
Đi ị thôi mà cũng để bị cảm lạnh được, biết kêu oan với ai đây trời.
Bệnh ồ ạt kéo tới, cộng thêm việc môi trường sống bị thay đổi và bao bực dọc tích tụ bấy lâu được dịp bùng nổ, Tiểu Bạch đang yên đang lành cứ thế nằm bẹp trên giường. Ban sáng cậu chỉ có hơi hắt xì sổ mũi thôi nhưng đến tối đã bắt đầu nóng ran cả người.
Sắp cuối năm nên xe hàng ra vào liên tục, buôn bán không kịp ngơi tay. Lúc Triệu Bắc Hành nhận ra Bạch Chỉ có vẻ bất thường thì cậu đã sốt đến ba tám ba chín độ, khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ ửng lên như thoa phấn hồng.
“Ui dậy, dậy lẹ. Nằm sấp mà ngủ là lát lạnh cóng luôn cho coi.”
“Dạ?” Bạch Chỉ mơ màng mở mắt ra, tay chân run lẩy bẩy hỏi, “Tính tiền sao anh? Đưa hóa đơn em xem.”
Triệu Bắc Hành nhíu mày, anh vội tháo găng tay ra, đoạn sờ trán Bạch Chỉ thử. Quả nhiên là nóng rẫy luôn rồi.
“Sốt cao quá, đi ra trạm y tế với anh.”
Bạch Chỉ vừa rét run vừa lắc đầu: “Không sao ạ, em uống ít thuốc hạ sốt là hết thôi.”
“Nhị Lương Tử coi tiệm giúp anh, còn có một xe chuối nữa thôi. Họ hỏi tiền thì cứ bảo lần sau tới tính gộp vô.”
“Dạ, anh đi đâu đó lão đại?”
“Tiểu Bạch sốt rồi, anh đưa đi chích đã.”
“Úi thế hai người đi nhanh lên.”
Triệu Bắc Hành tự khoác áo bông, sau đó đội mũ len kèm khăn quàng cổ cho Bạch Chỉ xong xuôi rồi mới ra ngoài. Bạch Chỉ bất đắc dĩ phải đi theo, cậu cố nài nỉ: “Anh Hành ơi mình thương lượng một xíu được không? Đừng đi tiêm mà…”
Từ bé Bạch Chỉ đã sợ tiêm rồi, đau là một phần chứ cái đáng sợ nhất là bóng ma tâm lý của cậu cơ. Mỗi lần bác sĩ sát trùng bằng cồn i ốt là y như rằng mông má cậu cứng còng cả lên.
Triệu Bắc Hành ngậm thuốc lá quay lại bảo: “Nhanh cái chân lên nào, đàn ông đàn ang mà sợ chích à?”
Bạch Chỉ lầu bầu: “Đàn ông đàn ang mắc gì không được sợ tiêm chứ.”
Triệu Bắc Hành bật cười xoa đầu cậu: “Thôi được rồi, lên đo nhiệt độ cơ thể coi thế nào. Bác sĩ bảo không chích thì về ha.”
Bạch Chỉ lưỡng lự rồi cũng gật đầu, nói tóm lại cậu quyết không chịu bị tiêm đâu!
Triệu Bắc Hành thấy Bạch Chỉ cứ rề rà bèn vươn tay lôi cậu đi nhanh tới phòng khám bệnh trong xóm. Mấy nay trời lạnh hơn hẳn nên cũng đầy người cảm sốt, vài cụ già còn đang nằm truyền dịch bên trong, mấy đứa nhóc thì khóc lóc inh ỏi vì bị kim chích vào mông.
Bạch Chỉ bịt tai lại, ồn quá đi mất, não cậu muốn ong cả lên.
Bác sĩ cũng đã có tuổi, ông lấy nhiệt kế thủy ngân đưa cho Bạch Chỉ: “Đo nhiệt độ trước xem nào.”
Triệu Bắc Hành tìm một cái ghế để Bạch Chỉ ngồi xuống. Cạnh hai người có một thằng cu tầm sáu bảy tuổi đang bị cảm cũng được bà bế ra đây đo nhiệt độ.
Thằng nhóc cứ hỏi đi hỏi lại rằng: “Nội ơi mình không cần tiêm đúng không ạ?”
“Không tiêm không tiêm.”
“Thật ạ?”
“Ừa, con nít hư mới bị tiêm thôi nè.”
“Con ngoan lắm á nội…”
Ai ngờ đo xong cu cậu sốt tới tận 39 độ, dĩ nhiên là phải tiêm một liều hạ sốt.
Bạch Chỉ dở khóc dở cười nhìn thằng nhóc vừa khóc la um sù vừa bị đưa tới giường bệnh lột quần ra cho người ta tiêm.
Bà nội vỗ ngực xót xa: “Cháu cưng ngoan nào, tiêm xong bà mua đồ hộp cho con ăn nghen.”
Bạch Chỉ còn đang cười trên nỗi đau khổ của người khác thì bác sĩ thò tay muốn xem nhiệt kế của cậu.
“39 độ rưỡi, cũng phải đi tiêm hạ sốt luôn.”
Giờ thì đúng là quá báo nhãn tiền rồi.
Bạch Chỉ trơ mắt nhìn bác sĩ đi lấy thuốc, cậu quýnh quáng níu tay Triệu Bắc Hành: “Anh Hành, mình đã hứa là không tiêm mà!”
Triệu Bắc Hành cười như điên: “Anh hứa với cậu bao giờ? Mau đi qua kia nằm.”
Bạch Chỉ mặt mày xanh lè, ban nãy cậu đi cười người ta để giờ tới lượt mình cũng lên thớt.
“Lại đây chích.” Bác sĩ một tay cầm kim tiêm một tay cầm bông băng tẩm cồn.
Triệu Bắc Hành xốc cả người Bạch Chỉ lên đặt trên giường, nói đúng hơn là anh ngăn không cho cậu ngồi dậy.
“Thằng cu này tụt quần xuống tí xem nào.”
Bạch Chỉ giãy dụa không muốn bị tiêm, thế nhưng cậu đang sốt nên sức lực chẳng có bao nhiêu. Triệu Bắc Hành chỉ dùng một tay đã đè cậu nằm yên được trên giường, anh kéo một phát là quần cậu đã tụt xuống, nửa cánh mông trắng phau nẩy nở lập tức hiện ra.
Bác sĩ xoa bông tẩm cồn để sát trùng vùng da cần tiêm, Bạch Chỉ quýnh đến mức co quắp cả người vì toàn bị chạm vào điểm nhạy cảm. Nhoáng cái cơn đau đã biến mất, bác sĩ rút kim ra.
“Để ông kê thêm thuốc hạ sốt cho nhé. Về ăn cơm rồi mới uống, xong thì đắp kín chăn cho ra mồ hôi là khỏe ngay thôi.”
Triệu Bắc Hành buông tay ra, lúc giúp Bạch Chỉ kéo quần lên anh mới phát hiện vành mắt cậu đỏ hoe.
“Sao đó, đau lắm hả?”
Bạch Chỉ không ừ hử gì sất, chỉ im lặng lấy điện thoại di động ra định trả tiền nhưng bác sĩ ở đây không dùng wechat để thanh toán.
“Anh có tiền lẻ này.” Triệu Bắc Hành vội móc tiền mặt ra.
Bạch Chỉ cầm thuốc đi phăng phăng về nhà.
“Ây, Tiểu Bạch?”
“Kế toán Bạch?”
Triệu Bắc Hành gọi với theo: “Chích nhanh thấy mồ mà cũng có đau lắm đâu, rốt cuộc là làm sao thế?”
Bạch Chỉ không đáp lời, cậu không thèm quan tâm Triệu Bắc Hành nữa đâu. Đã hứa với nhau là không tiêm mà còn đè cậu ra cho người ta tiêm nữa. Có lẽ do đang bệnh nên Bạch Chỉ thấy lòng ấm ức tợn, nước mắt tự dưng lã chã rơi.
Triệu Bắc Hành vội chạy tới níu tay cậu: “Mèn đét ơi còn giọt ngắn giọt dài nữa, nhiêu tuổi rồi? Cần nội mua đồ hộp cho con ăn không?”
Nghe thế Bạch Chỉ bỗng nhớ tới thằng cu ở trạm y tế, cậu phì cười, mũi phun ra cả bong bóng nước.
“Ui cha!” Tâm trạng mới khá lên một chút của Bạch Chỉ lại tụt dốc.
Quê quá trời ơi!!! Áu áu áu sao tự nhiên lại có bong bóng mũi chi vậy nè!
Sợ Tiểu Bạch lại giận nên Triệu Bắc Hành cố nín cười, anh vội rút khăn giấy trong túi ra đưa cho cậu: “Bị cảm mà còn không chịu đi chích, lỡ cậu sốt lú đầu như Nhị Bảo thì sao hả?”
Bạch Chỉ giận dỗi lấy giấy lau nước mũi, lòng thầm nghĩ: Đần độn tí cũng tốt chứ bộ, đỡ phải mang bực vào người.
Lúc hai người trở lại tiệm, đám Nhị Lương Tử đã xếp hàng xong xuôi, trời tối hù. Triệu Bắc Hành hầm một nồi canh gà nấu nấm, Bạch Chỉ đang ốm nên chỉ ăn hai miếng rồi thôi. Triệu Bắc Hành giục cậu uống thuốc, uống xong rồi Bạch Chỉ lơ mơ lên lầu nằm bẹp luôn trên giường. Lò sưởi trong phòng được bật ở mức cao nhất thế nhưng Bạch Chỉ trùm chăn kín bưng vẫn thấy lạnh lẽo.
Đương lúc muốn thiếp đi bỗng có ai đó vỗ cho cậu một phát, Bạch Chỉ lập tức mở mắt nhìn thì thấy Triệu Bắc Hành đang đứng bên giường mình.
“Dậy, nội mua đồ hộp cho con rồi nè.”
Bạch Chỉ dụi mắt nhìn cho kĩ, hóa ra Triệu Bắc Hành mang cho cậu một lọ thủy tinh ngâm đào vàng.
“Em có phải con nít đâu mà đồ với chả hộp.” Bạch Chỉ quấn chăn xị mặt nói.
Triệu Bắc Hành xoa đầu cậu: “Có sao đâu, trong mắt nội con vẫn luôn là con nít mà.” Nói đoạn anh vỗ hai phát dưới đáy bình rồi mở nắp hộp ra, đưa cho Bạch Chỉ một cái thìa.
“Ăn đi, không là anh đút cho đó.”
Bạch Chỉ tung chăn ngồi dậy cầm hộp đào nhấm nháp. Vốn cậu cũng chẳng định ăn nhưng phải công nhận vị chua chua ngọt ngọt khiến Bạch Chỉ vô thức bị k1ch thích vị giác. Ai ngờ cậu mới ăn được hai miếng, húp vài muỗng nước thì Triệu Bắc Hành đã tịch thu đồ nghề.
“Món này tính mát, tối ăn nhiều dễ bị đau bụng.”
Bạch Chỉ nghe thế bèn chui vào chăn, lòng thấy khoan khoái hơn nhiều.
“Ngủ sớm đi, mai nếu hết sốt thì không cần đi chích nữa.”
“Bà Triệu nhanh ra ngoài điiii!”
Triệu Bắc Hành bật cười, anh xoa đầu cậu một hồi rồi mới chịu rời đi.
Bạch Chỉ kéo mũ trùm đầu lên, len lén cười thỏa mái. Cảm giác được cưng chiều đúng là sướng gần chết, làm cậu nhớ tới khi còn bé mỗi lần bị bệnh thì mẹ cũng sẽ mua quà vặt dỗ dành cậu.
Sau này Bạch Chỉ lớn rồi, sức khỏe cũng khá hơn, cảm vặt linh tinh chỉ cần uống một hai liều là hết ngay. Duy chỉ có một lần vào mùa xuân năm ngoái, cậu sốt tới ba tám ba chín độ, đồng nghiệp phải chở cậu tới bệnh viện vì sốt cao quá.
Xuân về Thành Đô vừa lạnh vừa ẩm ướt, Bạch Chỉ co ro ngồi ngoài hành lang bệnh viện một mình. Khi ấy Trần Hạo không ở bên cạnh cậu, lí do là gì Bạch Chỉ cũng quên mất rồi nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có tăng ca, họp hành, đi công tác.
Hôm đó truyền dịch xong xuôi Bạch Chỉ lê tấm thân mệt mỏi về, nhà cửa vắng tanh, không có ai nấu cơm cho cậu ăn. Cả đêm ấy Bạch Chỉ nhịn đói, thế mà sáng hôm sau lại vẫn thức dậy đi làm như thường.
Nhớ tới chuyện cũ Bạch Chỉ không cười nổi nữa, cậu thở dài ngẫm nghĩ, rốt cuộc những năm qua mình sống như thế nào vậy. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay Trần Hạo, nhưng do mãi chẳng có lí do để quyết tâm nên cứ dềnh dàng như thế. Giờ Trần Hạo ngoại tình có lẽ chính là lý do để Bạch Chỉ buông tay một cách yên lòng.