CHƯƠNG 89: TỔNG GIÁM ĐỐC BÙI LÀ SƯ HUYNH CỦA TÔI
Xung quanh không một bóng người, Đường Nhật Khanh đợi một lúc lâu cũng không thấy một chiếc xe chạy qua.
Có lẽ là thấy cô một thân một mình, bác gác cổng có chút không nhìn được, từ xa kêu to: “Này cô gái! Không bằng cô đứng ở cổng đợi một lát, có vài người lái xe qua đây lấy hàng, cô bảo bọn họ chở cô một đoạn!”
Đây cũng là một cách khả thi, Đường Nhật Khanh đợi ở cửa không bao lâu, một chiếc xe bánh mì lái ra từ trong nhà xưởng, bác gác cổng vẫy vẫy tay, xe liền dừng lại.
Một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm mở cửa sổ thò đầu ra, mở miệng để lộ hàm răng vàng: “Sao vậy!”
Đường Nhật Khanh vừa đi lên một bước, ánh mắt của người nọ từ trên người bác gác cổng chuyển qua trên người cô, ánh mắt người đàn ông nháy mắt sáng lên, ánh mắt tham lam quan sát trên người cô.
Đáy lòng Đường Nhật Khanh nhất thời tuôn ra một trận ghê tởm, không đợi cô nói chuyện, người đàn ông kia đã nhìn cô nở nụ cười: “Sao vậy người đẹp!”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, vội vàng lắc đầu, theo bản năng từ chối: “Không có việc gì! Đại ca, không có việc gì!”
Cô nói xong, quay đầu nhìn về phía bác gác cổng có chút nghi ngờ bên cạnh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Người đàn ông nghe thấy Đường Nhật Khanh nói như vậy, đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được nhìn Đường Nhật Khanh và ông bác thêm vài lần, sau đó thấy bọn họ đều không nói gì nữa, không kiên nhẫn hùng hùng hổ hổ kéo cửa sổ xe lên, đạp chân ga đi mất.
Đường Nhật Khanh nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu cô thật sự lên xe của người đàn ông kia, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn nên thành thật ra ngoài đón taxi thì đáng tin hơn.
Đường Nhật Khanh đưa ra quyết định, nói tạm biệt với bác gác cổng, sau đó rời khỏi cổng lớn của nhà xưởng, từ từ đi tới bên đường lớn.
Đã gần năm giờ rồi, sắc trời có chút tối tăm, nếu không bắt được xe nữa e rằng đợi trời tối càng khó khăn hơn, nhưng mà đợi gần mười phút vẫn không nhìn thấy bóng dáng của taxi.
Đường Nhật Khanh định ngăn xe chạy qua, không bao lâu trời đã tối rồi, chạy qua trên đường đều là mấy chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa, cho dù cô đưa tay ra đón, cũng không có chiếc nào dừng lại hẳn.
Vì cô đi qua đi lại nên ảnh hưởng đến miệng vết thương trên chân, lại bắt đầu chảy máu, chưa qua bao lâu, trên khăn lụa đã chảy ra từng vết đỏ sẫm.
Một trận lại một trận đau đớn khiến Đường Nhật Khanh gần như ngất đi, cô cắn chặt răng, thật sự không chịu đựng được nữa bèn chống một bàn tay lên đầu gối của một bên chân khác, chuyển trọng tâm qua chân trái.
Cô nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn thấy có một chiếc xe chạy qua thì đứng dậy định ngăn lại, qua lại mấy lần, cảm thấy thân thể thật sự không chịu đựng được nữa, nếu còn như vậy không quá nửa tiếng cô sẽ té xỉu.
Đường Nhật Khanh lấy điện thoại ra bấm vào danh bạ, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy người có thể liên hệ, cuối cùng ánh mắt cô rơi trên số điện thoại của Bùi Danh Chính.
Gọi điện thoại cho anh, có lẽ anh sẽ không bỏ mặc cô đúng không?
Cô cắn nhẹ môi gọi điện thoại qua, điện thoại reo một lúc lâu, cuối cùng cũng có người nghe máy, Đường Nhật Khanh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhất thời có hy vọng, cổ họng cô căng thẳng, vốn muốn kêu ra tên của người đàn ông, nhưng nghĩ tới mấy ngày nay cô mắc phải nhiều sai lầm như vậy, đoán chừng anh vẫn chưa nguôi giận, bèn thành thành thật thật gọi anh là “Tổng Giám đốc Bùi”.
“Tổng Giám đốc Bùi. . . Bây giờ tôi đang ở bên xưởng in ấn, bên này quá vắng, tôi không bắt xe được. . . . . .”
Cô còn chưa nói xong, bên kia đã truyền đến một giọng nói khinh thường: “Cho nên?”
Đường Nhật Khanh sửng sốt, sao lại là giọng nói của Hồ Nguyệt Như?
Cô vội vàng dời điện thoải ra khỏi tai, nhìn thấy trên màn hình biểu hiện đúng là ba chữ “Bùi Danh Chính”, lúc này mới đặt điện thoại lại bên tai một lần nữa.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói không chút khách sáo của Hồ Nguyệt Như: “Thư ký Đường, bây giờ đã là năm giờ rưỡi, nhiệm vụ giao cho cô không hoàn thành, thế nào, còn muốn bảo Tổng Giám đốc Bùi lái xe đi đón cô hay sao?”
Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày, giọng nói lạnh đi: “Vì sao là cô nghe máy?”
Bùi Danh Chính không thích người khác đụng vào đồ của anh, bình thường điện thoại của anh có người gọi cô cũng sẽ không đụng vào, nhưng mà Hồ Nguyệt Như lại. . .
Hồ Nguyệt Như cong môi, giọng điệu châm biếm hỏi lại: “Cô vẫn chưa biết Tổng Giám đốc Bùi là sư huynh của tôi nhỉ? Chẳng lẽ loại chuyện nhỏ như tôi nghe điện thoại của anh ấy còn cần cô cho phép mới được sao?”
Đáy lòng Đường Nhật Khanh siết lại, một cỗ ý lạnh dâng lên trong lòng.
“Không nói nữa, tôi và sư huynh dạo phố xong còn phải ăn cơm, chuyện của cô tự cô giải quyết đi!”
Hồ Nguyệt Như nói câu này xong, không chút do dự cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, tâm trạng nháy mắt lạnh xuống.
Như vậy xem ra, quan hệ riêng tư của Bùi Danh Chính và Hồ Nguyệt Như ngược lại rất tốt, vừa dạo phố vừa ăn cơm, cô làm việc ở Bùi thị nhiều ngày như vậy thế nhưng không nhìn ra chút đáu mối nào.
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, cứ cảm thấy có thứ gì đó mắc ở ngực, cô nhìn lướt qua số điện thoại trên màn hình, tiện tay ném điện thoại vào trong túi.
Xem ra, Bùi Danh Chính hoàn toàn sẽ không quan tâm cô, anh bảo cô ra ngoài làm việc, mình lại cùng người phụ nữ khác nhàn nhã ăn cơm dạo phố. . .
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, khom eo cởi khăn lụa trên chân phải, nhìn thấy máu đã chảy ra từ trong miệng vết thương, băng cá nhân dán lên cũng đã bị máu thấm ướt.
Cô thắt chặt khăn lụa lại lần nữa, từ từ đi về phía nội thành.
. . . . . .
Hồ Nguyệt Như ngồi trên sofa của cửa hàng quần áo xa xỉ ở trung tâm thương mại, tiện tay xóa lịch sử cuộc gọi rồi đặt điện thoại lại chỗ cũ, vừa nâng đầu đã nhìn thấy Bùi Danh Chính cất bước đi về phía này.
Bùi Danh Chính đi tới, đưa tay cầm lấy điện thoại và tài liệu trên bàn, nhìn Hồ Nguyệt Như thản nhiên mở miệng: “Đi thôi.”
Hồ Nguyệt Như cười đến hai mắt cong cong, vội vàng đứng dậy đi ở bên cạnh Bùi Danh Chính, cơ thể vô thứ dựa sát về phía anh: “Sư huynh, quà tặng mua cho cô Tần đã gói xong rồi sao?”
Trên mặt Bùi Danh Chính không có chút cảm xúc dư thừa nào, thuận miệng đáp: “Khi nãy tôi đã chọn hộp gói quà rồi, nhân viên cửa hàng đang gói.”
Bọn họ đi đến quầy hàng, đúng lúc quà vừa gói xong, nhân viên cửa hàng hai tay đưa hộp quà đến trước mặt Bùi Danh Chính, anh đưa tay nhận lấy, chuyển tay đưa cho Hồ Nguyệt Như.
Hồ Nguyệt Như chần chừ trong chốc lát, nhận lấy hộp quà: “Sư huynh, anh đây là. . . . . .”
“Quà để ở chỗ cô, đợi đến hôm tiệc sinh nhật cô trực tiếp mang qua là được.”
Sắc mặt Hồ Nguyệt Như tái nhợt, vội vàng mở miệng hỏi: “Sư huynh không đi cùng sao? Cô Tần đã không gặp anh hai năm rồi, năm trước mỗi lần bọn em đi qua thăm cô, cô đều treo anh ở bên miệng, anh cũng biết, sức khỏe của cô ngày càng không tốt, nhất là năm nay. . . . . .”
Cô ta càng nói giọng càng nhỏ, Bùi Danh Chính nghe thấy những lời này của cô ta, không nhịn được nhíu nhíu mày.