CHƯƠNG 458: HÔN MÊ BẤT TỈNH
Bùi Danh Chính nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đường Nhật Khanh, đi theo vào tận phòng bệnh, anh ngồi bên cạnh chiếc giường, trong lòng cảm thấy hối hận không nguôi.
Nhất định anh phải đợi cô tỉnh lại, rồi đưa cô và Trạch rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không có ai quen biết bọn họ, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng mà bây giờ, tất thảy tính toán và kế hoạch của anh đều phải xây dựng trên nền tảng cô tỉnh lại.
Anh ngồi lặng bên giường bệnh, đến hơn hai tiếng đồng hồ.
Đột nhiên, có tiếng ồn ào vang lên từ phía ngoài cửa phòng bệnh, dường như có ai đang cãi nhau, Bùi Danh Chính nhíu mày, cuối cùng cũng chịu đứng dậy.
Nhìn cô gái nằm trên giường bệnh tha thiết rồi quay người mở cửa, vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Giang Vãn Vãn đang cãi nhau với cấp dưới của mình, còn bên cạnh cô ấy, lại là bé Trạch.
Cậu bé Hạo Trạch khóc đến nỗi đôi vai run rẩy, vành mắt đỏ hoe, hỏi anh: “Chú Yến Mạch ơi, mẹ của cháu sao rồi ạ?”
Bùi Danh Chính chợt thấy đau lòng, lúc định trả lời cậu bé thì Giang Vãn Vãn đã xông lên: “Anh tránh ra! Để tôi vào thăm Nhật Khanh!”
Giang Vãn Vãn chẳng hề để ý đến ai, bất chấp tất cả mà kéo cậu bé Trạch chen vào trong phòng, lúc nhìn thấy Đường Nhật Khanh nằm trong giường bệnh bèn sững sờ ngay.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng này, lần trước Đường Nhật Khanh bị hôn mê, cô và cậu bé Trạch cũng vào viện chăm sóc cho cô ấy, nhưng lần này cảm giác lại khác hẳn.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh trắng bệch, trên miệng gắn ống thở oxy, trông cô ấy hoàn toàn không có chút sức sống nào cả, dường như mắc phải loại bệnh nặng nào đó không thể điều trị được.
Huống hồ chi, khi nãy cô đã nhìn thấy video clip trên bản tin thời sự, mặc dù đã làm mờ, nhưng cô chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra Đường Nhật Khanh ngay, cũng nhìn thấy cảnh tượng máu tươi đầm đìa.
Cánh mũi Giang Vãn Vãn chợt thấy chua xót, nước mắt tuôn rơi lã chã, cô đứng lặng ngoài cửa, một lúc lâu sau vẫn không dám tiếp tục đi vào trong.
Còn cậu bé Hạo Trạch nhìn thấy Đường Nhật Khanh bị như vậy, cậu bé khóc “òa” lên một tiếng rồi chạy đến bên chiếc giường, liên tục gọi mẹ ơi mẹ ơi không ngớt.
Bùi Danh Chính đứng một bên, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng anh cảm thấy hối hận tột cùng.
Nếu như không phải vì anh, có lẽ bây giờ Đường Nhật Khanh sống rất hạnh phúc.
Đột nhiên Giang Vãn Vãn quay người nhìn anh với ánh mắt chất chứa thù hận, rồi cất tiếng hỏi: “Tại sao anh lại không bảo vệ an toàn cho cậu ấy!”
“Anh cứ mở miệng ra là nói yêu thương cậu ấy nhiều lắm, nhưng lần nào cậu ấy bị thương cũng là vì anh! Lần này cũng như vậy! Trước giờ cậu ấy vẫn luôn ôm ấp tình yêu dành cho anh trong lòng, lúc anh cần cậu ấy nhất, cậu ấy vì anh mà bất chất tất cả, không một lời oán hận! Nhưng còn anh thì sao hả Bùi Danh Chính? Ngoại trừ việc ép buộc cậu ấy ở lại bên cạnh anh ra, thì anh còn làm được gì cho cậu ấy nữa?”
Lời lẽ của Giang Vãn Vãn sắc bén như ngọn dao, đâm thẳng vào tim anh một cách nhanh nhẹn và vô tình.
Sự thật đúng là như vậy, dường như lần nào Đường Nhật Khanh cũng bị thương vì anh, còn anh đã hứa rằng sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn, nhưng việc của mình còn chưa xử lý xong, thân ốc không lo nổi mình ốc nữa là.
Giang Vãn Vãn thấy Bùi Danh Chính im lặng không nói câu nào, bèn quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh đang nằm trên giường bệnh, cánh mũi chua xót, nước mắt lại tuôn trào thêm lần nữa.
Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Anh không xứng với tình yêu của cô ấy!”
Đột nhiên có người đi vào phòng bệnh.
Triệu Đình Phong vừa nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi sững sờ, những lời Giang Vãn Vãn nói với Bùi Danh Chính lúc nãy, anh ta đã nghe thấy gần hết, không ngờ Bùi Danh Chính lại để cho Giang Vãn Vãn chửi vào mặt xối xả như thế.
Triệu Đình Phong nhìn Bùi Danh Chính, gương mặt tỏ ra nghiêm túc, nói: “Danh Chính, cậu trong phòng chăm sóc Đường Nhật Khanh đi, ở đây để tôi giải quyết cho.”
Bùi Danh Chính nghe thấy thế bèn do dự một chút, anh nhìn Giang Vãn Vãn rồi thấp giọng nói: “Cô yên tâm đi, kể từ giờ phút này, tôi sẽ chứng minh rằng cô ấy đã yêu đúng người.”
Vừa nói dứt lời, Bùi Danh Chính sải chân cất bước, đi thẳng vào trong phòng bệnh.
Giang Vãn Vãn đứng trước cửa, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt không khỏi lăn dài trên gương mặt.
Triệu Đình Phong nhìn thấy thế, anh không chịu nổi nữa mà chìa tay ra, nhẹ nhàng kéo cô: “Thôi mà, Danh Chính đã cố gắng hết sức của cậu ấy rồi, cậu thấy thật lòng thật dạ yêu thương Đường Nhật Khanh, cô cứ trách móc cậu ấy mãi thì cậu ấy sẽ bị căng thẳng dữ lắm.”
Giang Vãn Vãn giơ tay hất tay anh ta ra, không hề nể mặt anh ta chút nào: “Anh ta căng thẳng lắm à? Lần nào Đường Nhật Khanh gặp chuyện bất trắc, anh ta đều không nói cho tôi với bé Trạch biết! Nếu như tôi không xem tin tức thì e là bây giờ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nữa!”
Triệu Đình Phong bị cô chửi đến không nói được lời nào, chỉ đành gật đầu hùa theo cô: “Ừa ừa ừa, cậu ấy sai rồi, em đừng khóc nữa nhé, đợi lát nữa tôi sẽ đi nói chuyện với Danh Chính, khuyên bảo cậu ấy một chút!”
Anh ta nói dứt lời, bèn đút tay vào túi lấy một tấm khăn sạch sẽ ra, đưa nó cho cô.
Giang Vãn Vãn chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, cảm thấy hơi kinh ngạc, cũng không chìa tay nhận: “Lúc nào anh đem khăn tay bên mình à?”
Triệu Đình Phong nhướng mày: “Sao thế?”
Giang Vãn Vãn trào phúng một câu, không hề nể nang gì: “Loại người như anh mà mang khăn tay bên mình à? Anh chắc chắn không có cô gái nào để quên ở chỗ anh à?”
Nghe cô mắng mỏ như vậy, sắc mặt Triệu Đình Phong sa sầm xuống, nhưng anh ta không nổi giận: “Em…Giang Vãn Vãn, em coi thường ai vậy! Sao tôi lại không thể mang khăn tay theo bên mình? Đây là khăn tay tôi đặt làm riêng đó! Người khác đừng hòng được mượn! Nếu không phải thấy em khóc thì em nghĩ tôi có lấy ra đưa cho em không?”
Vốn dĩ hai người là đôi oan gia thích đấu võ mồm, bây giờ anh một câu tôi một câu, Giang Vãn Vãn lập tức quên mất những chuyện vừa xảy ra ban nãy, cuối cùng bị Triệu Đình Phong kéo sang một bên.
Rốt cuộc trước cửa phòng bệnh đã trở nên yên tĩnh, nhưng cậu bé Hạo Trạch đứng cạnh giường bệnh vẫn còn khe khẽ thút thít.
Bùi Danh Chính sải chân đến bên cạnh cậu bé, ngồi xổm xuống rồi ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Trạch đừng khóc nữa nha, mẹ sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Hạo Trạch nghe thấy thế mới nhìn Bùi Danh Chính bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, đặt bàn tay nho nhỏ của mình lên máy thở trên mặt Đường Nhật Khanh: “Cháu coi tivi thấy người ta nói như vậy là nghiêm trọng lắm, lỡ mà mẹ không tỉnh dậy nữa thì cháu phải làm sao đây?”
Cậu bé khóc đến nỗi thở không ra hơi, bả vai không ngừng run rẩy, khiến cho anh đau lòng không thôi.
Bùi Danh Chính cầm tay cậu bé, dịu dàng bảo: “Yên tâm đi, chắc chắn mẹ con có thể tỉnh lại mà, chú sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để giữa cho mẹ con, con đừng khóc nữa, đàn ông con trai không thể yếu ớt như vậy được, bằng không sau này phải bảo vệ mẹ thế nào đây?”
Câu nói này của Bùi Danh Chính xem như có tác dụng, Hạo Trạch ráng kềm chế, rồi nghiêm túc gật đầu: “Vậy cháu sẽ không khóc nữa đâu, cháu muốn bảo vệ mẹ…”
“Thế mới phải chứ.” Bùi Danh Chính đau lòng chìa tay ra, dịu dàng xoa đầu Hạo Trạch, nhiều cảm xúc đan xen trong lòng anh.
Anh là người hy vọng Đường Nhật Khanh lập tức tỉnh dậy hơn ai hết, nhưng mà bây giờ, sốt ruột cũng chẳng giải quyết được gì.
Việc cần làm nhất hiện nay, đó là an ủi cậu bé Hạo Trạch trước đã, trấn an Hạo Trạch rồi chờ Đường Nhật Khanh tỉnh dậy.
Cậu bé ở trong bệnh viện suốt cả buổi chiều, cuối cùng không kềm chế được nữa mà nhằm nhoài xuống giường ngủ mất.
Bùi Danh Chính cởi áo khoác ra, đắp lên người cậu bé, rồi ôm cậu bé ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Đình Phong và Giang Vãn Vãn ngồi bên ngoài, đều đợi suốt cả buổi chiều.
Nhìn thấy Hạo Trạch ngủ say trong lòng Bùi Danh Chính, Giang Vãn Vãn bèn đứng dậy ôm cậu bé ngay.