CHƯƠNG 457: ĐỂ BÀ TA BỊ TRUY NÃ TRÊN TOÀN MẠNG LƯỚI
Trương Phó cầm điện thoại di động lên đuổi theo Bùi Danh Chính đi ra khỏi biệt thự.
Bùi Danh Chính ôm Đường Nhật Khanh vào trong xe, lập tức ra lệnh cho tài xế lái xe Thường Hiện: “Lái xe đi! Đến bệnh viện gần nhất.”
Anh đã đợi không kịp nữa rồi, đợi đến lúc xe cứu thương chạy tới đây, chỉ sợ là tình huống của Đường Nhật Khanh càng ngày càng nguy hiểm.
Thường Hiện không nói hai lời lập tức khởi động xe, đạp chân ga, xe trực tiếp vọt thẳng ra ngoài.
Xe chạy trên đường, Trương Phó ngồi ở phía trước hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn sắc mặt Bùi Danh Chính từ trong kính, cuối cùng vẫn không nhắc chuyện trong chiếc điện thoại với anh.
Rất nhanh, xe đã chạy đến bệnh viện, lúc ngồi trên xe Trương Phó đã liên lạc với nhóm y tá bác sĩ của bệnh viện nên bọn họ đã chờ sẵn ở cửa, Đường Nhật Khanh được đặt lên cáng cứu thương, trực tiếp đẩy đến phòng cấp cứu.
Cả người Bùi Danh Chính đều dính đầy máu, anh cũng không quan tâm mà đuổi theo, nhưng anh bị ngăn lại trước phòng phẫu thuật, đến lúc đó anh mới dừng bước chân.
Anh trơ mắt nhìn cửa của phòng cấp cứu đóng lại, trong đầu của anh chớp nhoáng đều là hình ảnh gương mặt tái nhợt của người phụ nữ, trong lúc nhất thời cảm giác ảo não và tự trách xông thẳng lên đầu.
Trương Phó đi lên phía trước nhẹ giọng mở miệng bên cạnh anh: “Tổng giám đốc Bùi, lúc nãy tôi đã phát hiện thứ này trên mặt bàn trong thư phòng.”
Bùi Danh Chính cau mày quay đầu lại, nhìn thấy điện thoại của Đường Nhật Khanh trong tay anh ta.
Trương Phó ấn mở video ra đưa tới: “Lúc đó tôi phát hiện điện thoại vẫn trong trạng thái quay video, đoạn video này cũng hơn một tiếng đồng hồ, tôi đã nhìn thử một chút, bên trong có Dương Thu Dung.”
Sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên âm trầm, anh vươn tay ra nhận lấy điện thoại, đôi mắt sáng như đuốt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên điện thoại di động.
Từ lúc bắt đầu Đường Nhật Khanh đặt điện thoại trên mặt bàn, quá trình mở két sắt ra, cho đến khi cô phát hiện tờ di chúc, ngay sau đó là Dương Thu Dung xuất hiện…
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình điện thoại, sắc mặt anh càng trở nên khó coi, lúc nhìn tới cảnh Dương Thu Dung nhào đến dùng dao đâm Đường Nhật Khanh, anh tức giận đến toàn thân rét run.
Quả nhiên là bà ta, người phụ nữ độc ác!
Bùi Danh Chính cắn chặt hàm răng, một cái tay khác nắm chặt thành quả đấm, vang lên âm thanh răng rắc.
Anh lạnh giọng ra lệnh: “Bà ta chạy chưa xa đâu, cậu lập tức dẫn người đi thăm dò đi. Nếu không bắt được bà ta thì cũng đừng quay về gặp tôi!”
Trương Phó nghe vậy lập tức vâng lời, quay người liền đi khỏi.
Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn hình ảnh trong điện thoại di động, trong lòng nổi lên cảm giác rét lạnh.
Cho đến bây giờ anh cũng không nghĩ tới hóa ra Dương Thu Dung lại độc ác như vậy, phí hết tâm tư hại chết ba của anh cũng không nói, bây giờ vì tài sản của Bùi thị mà cũng dám ra tay tàn nhẫn với Đường Nhật Khanh.
Bùi Danh Chính giương mắt nhìn chằm chằm ánh đèn màu đỏ nhấp nháy ở bên ngoài phòng cấp cứu, tâm tư tán loạn, nếu như Đường Nhật Khanh thật sự xảy ra chuyện gì không hay, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Dương Thu Dung và Bùi Duy!
Đột nhiên điện thoại rung lên, anh đưa tay nhận, ở đầu dây bên kia chính là âm thanh sốt ruột của cấp dưới: “Tổng giám đốc Bùi, bên phía cổ đông công ty đã âm thầm thống nhất đứng cùng một hội với nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, không ai đồng ý đứng về phe của chúng ta. Lại thêm chuyện bây giờ tổng giám đốc không có ở công ty, bọn họ càng càn rỡ hơn, ầm ĩ đến nỗi các công nhân viên phía dưới cũng bàng hoàng…”
Anh không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được đây chắc chắn là âm mưu của Bùi Duy!
Một bên là Bùi Duy, một bên khác lại là Dương Thu Dung, xem ra bọn họ có mục đích cùng nhau gây án, mục đích cuối cùng là vì buộc anh giao quyền quản lý Bùi thị!
“Tổng giám đốc Bùi, bên phía công ty tính sao bây giờ?”
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của cấp dưới, Bùi Danh Chính nhíu mày, dừng lại một lát rồi nói: “Cậu không cần phải lo lắng, để tôi nghĩ cách, có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo cho cậu.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Cúi đầu nhìn một cái điện thoại khác ở trong tay, trong lòng của anh siết chặt, đột nhiên suy nghĩ ra cách.
Chứng cứ này là Đường Nhật Khanh bị đâm một dao mới đổi lấy được, vì để giúp anh giữ lại Bùi thị, đương nhiên anh không thể khiến cho cô thất vọng được!
Bùi Danh Chính suy nghĩ rồi sau đó lấy điện thoại di động trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, anh gọi cho Triệu Đình Phong.
“A lô, Danh Chính, sao vậy?”
“Tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu.” Sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm: “Hiện tại trong chiếc điện thoại di động trong tay của tôi có một đoạn video, tôi muốn cậu làm mờ khuôn mặt của Đường Nhật Khanh, sau đó phát đoạn video này lên khắp mạng lưới, càng nhiều người biết càng tốt, chuyện này làm ầm càng lớn càng tốt.”
Triệu Đình Phong ở đầu dây bên kia nghe vậy nhếch miệng hỏi: “Video gì? Tại sao Đường Nhật Khanh lại có trong video?”
Trong nháy mắt, cơ thể của Bùi Danh Chính kéo căng, không khỏi run rẩy: “Đường Nhật Khanh xảy ra chuyện rồi.”
Triệu Đình Phong lập tức kinh ngạc: “Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cô ấy vì giúp tôi mà một mình trở về nhà cũ tìm di chúc của ông cụ, tìm được di chúc rồi lại không ngờ gặp phải Dương Thu Dung, hai người giằng co với nhau, Dương Thu Dung lại mang theo con dao bên người…”
“Mẹ kiếp!” Triệu Đình Phong vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Này cũng mẹ nó chứ, người của cậu mà Dương Thu Dung cũng dám động, không muốn sống nữa à?”
Nói xong, anh ta lại vội vàng nói tiếp: “Cậu lập tức gửi đoạn video qua cho tôi đi, cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ đăng đoạn video hành hung cô ấy lên, để cho bà ta bị truy nã trên toàn mạng lưới!”
“Ừm.” Bùi Danh Chính đồng ý, đưa tay cúp điện thoại rồi gửi video qua cho Triệu Đình Phong.
Triệu Đình Phong quen biết rộng, thủ đoạn nhiều, một khi đoạn video này trải qua tay của anh ta, đoạn video này sẽ lấy tốc độ nhanh nhất mà truyền khắp Hải Thành. Cứ như vậy, trong lúc vô hình đã phát lệnh truy nã đối với Dương Thu Dung, coi như bà ta có muốn trốn thì chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy…
Đồng thời nếu như người bên phía công ty biết được những tin tức này chắc chắn cũng sẽ sẽ thu liễm lại đôi chút, dựa vào một phần di chúc này cũng khiến người khác kiêng kỵ, có thể để không ít người bỏ việc ủng hộ Bùi Duy.
Chỉ là bây giờ trong lòng Bùi Danh Chính thì những chuyện này đều không quan trọng, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Đường Nhật Khanh khỏe thôi, những chuyện khác anh có thể không quan tâm.
Đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng, hai tiếng… rốt cuộc đèn ở bên ngoài phòng cấp cứu đã thay đổi màu sắc.
Thần kinh Bùi Danh Chính căng thẳng cực độ, lập tức bước lại gần cửa.
Cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, bác sĩ đi tới, lúc nhìn thấy Bùi Danh Chính thì mở miệng hỏi: “Cậu là người nhà?”
Bùi Danh Chính không chút do dự mà trả lời: “Là tôi! Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Một dao kia đâm vào bụng của bệnh nhân rất sâu, miệng vết thương chừng mười mấy cm, giải phẫu rất thành công, đã cầm máu rồi, nhưng còn không biết lúc nào bệnh nhân có thể tỉnh lại, vơi lại… vết thương cũng có khả năng chuyển biến xấu…”
Sắc mặt Bùi Danh Chính trắng bệch, sốt ruột hỏi: “Vậy rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào?”
Bác sĩ dừng lại một chút rồi nói: “Chỉ sợ lát nữa bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, cần phải quan sát thêm.”
Bùi Danh Chính nghe vậy chỉ cảm thấy ngọn lửa giận đang đè ép trong lồng ngực, hai tay xuôi ở bên người cũng bất giác siết chặt lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!