CHƯƠNG 43: “MỤC TIÊU” XUẤT HIỆN
Sắc mặt Đỗ Nhã Thanh trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ung dung bình tĩnh trước mắt, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Trước kia cô ta gặp qua không ít người phụ nữ theo đuổi Bùi Danh Chính, nhưng những người phụ nữ đó, cô ta không thèm để ý đến, Đường Nhật Khanh thì lại không giống vậy.
Từ trong con người cô toát ra một vẻ tự tin, là kết quả của việc được bồi dưỡng từ bé, quan trọng hơn là, vật chất và tinh thần đều đầy đủ, cho dù bây giờ nhà họ Đường đã phá sản, nhưng Đường Nhật Khanh vẫn có những cách cư xử khác người thường.
Mà một người phụ nữ như vậy mới là đối thủ thật sự của cô.
Đỗ Nhã Thanh cắn môi, đang nghĩ xem phải trả lời như nào, thì Bùi Danh Chính đã mở miệng trước: “Nhã Thanh, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Anh nói xong, liền cùng Đường Nhật Khanh rời đi, ánh mắt không hề dừng lại trên người cô ta thêm giây phút nào.
Đỗ Nhã Thanh quay lại, nhìn bóng lưng của hai người, âm thầm cắn môi, ánh mắt âm u, cô ta không tin, cô ta đã quen Bùi Danh Chính mấy năm nay, vậy mà không bằng được với Đường Nhật Khanh mới quen biết anh được vài ngày!
Sau khi Bùi Danh Chính đưa Đường Nhật Khanh ra ngoài, tay cũng tự nhiên thu về, không một lời giải thích, mọi chuyện vẫn như cũ.
Đường Nhật Khanh nhìn người đàn ông, nhếch môi, ban nãy anh còn ghé sát vào tai cô làm mấy động tác mờ ám, bây giờ đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt, hay đổi sắc mặt cũng nhanh thật.
Cảm giác được người phụ nữ đang quan sát mình, Bùi Danh Chính quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp được nụ cười chưa kịp thu lại của Đường Nhật Khanh, anh trầm mặc chốc lát: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Đường Nhật Khanh lập tức nhìn sang chỗ khác, tuy cô nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng không tương đồng.
Bùi Danh Chính nhíu mày, nhìn người phụ nữ đưa tay ra lấy li cocktail bên cạnh, anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô một cách chính xác: “Đường Nhật Khanh, cô có chuyện gì giấu tôi?”
Trước khi đến thành phố Nam Hải anh đã đặc biệt đưa ra ba điều kiện với cô, hôm nay mới là ngày thứ hai, cô đã bắt đầu giấu anh, gan cũng lớn thật.
Đường Nhật Khanh ngước lên nhìn Bùi Danh Chính, muốn rút tay ra khỏi tay anh, nhưng xung quanh đông người, cô cũng không dám hành động quá trớn, thử rút ra vài lần đều không được, cô nhíu mày, thấp giọng nói: “Tôi nào dám giấu tổng giám đốc Bùi chuyện gì?”
Cô cố ý dùng giọng điệu bình thường khi làm việc nói, đúng như dự liệu, sắc mặt người đàn ông trầm xuống, cô khẽ vui sướng trong lòng.
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh vài giây, đột nhiên cánh tay tăng thêm lực, kéo cô lại gần, ghé sát tai cô, lạnh giọng nói: “Đường Nhật Khanh, quay về tôi xử lí cô.”
Anh nói xong, đang định buông tay, ánh mắt lại rơi lên li cocktail bên cạnh, sắc mặt trầm xuống: “Không cho uống rượu, cô mà uống say trước mặt tôi, tôi sẽ ném cô đi.”
Nghe như một câu uy hiếp, nhưng lại vô ý gợi lại kí ức tối hôm trước, Đường Nhật Khanh căng thẳng, nhất thời không biết nói gì.
Bùi Danh Chính thả cô ra, thuận tay cầm lên một ly rượu vang, ánh mắt lướt qua đám người trong đại sảnh.
Anh nâng ly rượu lên, ánh mắt bỗng dừng lại ở một nơi nào đó, đáy mắt sáng lên.
Phút chốc, sắc mặt anh nghiêm túc thêm vài phần, quay đầu lại nhìn Đường Nhật Khanh, khẽ nói: “Mục tiêu xuất hiện rồi, đi theo tôi.”
Đường Nhật Khanh đang cảm thấy xấu hổ vì chuyện say rượu tối qua, nghe thấy Bùi Danh Chính nói như vậy, cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Cô hít sâu một hơi, đi theo Bùi Danh Chính, chưa đi được vài bước, thì đã nhìn thấy được “mục tiêu” mà Bùi Danh Chính nói.
Chris nhắc đến một vị cục trưởng cục quản lí bất động sản ở thành phố Nam Hải, trước kia lúc ở công ty cô đã xem qua những thông tin có liên quan đến ông ta trong hạng mục Nam Hải.
Cục trưởng cục quản lí bất động sản, Nguyễn Hùng Mạnh, là nhân vật then chốt trong vụ lấy miếng đất lần này của bọn họ, tất cả những mảnh đất thương nghiệp, công nghiệp ở Nam Hải đều phải thông qua sự phê chuẩn của ông ta, cũng tức là, nếu như ông ta không đồng ý thì cho dù Chris có đồng ý, bọn họ cũng không thể lấy được miếng đất đó.
Trước khi đến đây, Đường Nhật Khanh đã nhớ rõ hết tất cả những tư liệu liên quan đến Nguyễn Hùng Mạnh, cũng tra thêm không ít thông tin khác, nếu như bọn họ có thể thuyết phục được Nguyễn Hùng Mạnh, vậy thì mọi chuyện cũng được giải quyết.
Nguyễn Hùng Mạnh đang nói chuyện với hai người đàn ông khác, tâm trạng có vẻ khá tốt, Bùi Danh Chính bước qua đó, bọn họ liền nhìn sang phía anh.
Có lẽ là vì khí chất trên người Bùi Danh Chính, mà vừa nhìn thấy anh, Nguyễn Hùng Mạnh và hai người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta không nói gì nữa.
Trong đó có một người khẽ híp mắt lại, vội vàng mở miệng: “Đây không phải là tổng giám đốc Bùi sao?” Ông ta chủ động bước lên phía trước, đưa tay ra trước mặt Bùi Danh Chính: “Đã lâu không gặp! Hôm nay lại được gặp cậu ở đây!”
Bùi Danh Chính khẽ cười, bắt tay với ông ta: “Đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ, tổng giám đốc Trần.”
Tổng giám đốc Trần vội vàng gật đầu, sau đó liền giới thiệu Bùi Danh Chính với Nguyễn Hùng Mạnh và người đàn ông còn lại, đợi đến lúc tổng giám đốc Trần quay lại giới thiệu Nguyễn Hùng Mạnh với Bùi Danh Chính, Bùi Danh Chính khẽ cười: “Tổng giám đốc Trần, vị này thì ông không cần giới thiệu nữa, cục trưởng cục quản lí bất động sản Nam Hải, tôi biết chứ.”
Nguyễn Hùng Mạnh hơi bất ngờ, nhìn cánh tay đưa ra của Bùi Danh Chính, ông ta liền cười, bắt lấy tay anh: “Tổng giám đốc Bùi, trước kia tôi cũng nghe qua cậu là người đứng đầu của nền thương nghiệp Hải Thành, tuổi trẻ có tài, nay được gặp mặt, quả là khí phách phi phàm!”
“Cục trưởng Nguyễn nói quá rồi, tôi đứng trước mặt các vị tiền bối, cũng chỉ là một vãn bối thiếu kinh nghiệm mà thôi, sau này còn cần phải học hỏi mọi người nhiều điều.”
Câu này của Bùi Danh Chính, vừa khéo khen được cả ba người đàn ông, bọn họ vừa nghe, sắc mặt đã dịu đi nhiều hơn, vừa mới bắt đầu mà khoảng cách giữa họ đã được kéo gần lại không ít.
Nói chuyện được một lúc, Bùi Danh Chính thấy thời cơ đã đến, liền thuận thế đề cập đến hạng mục, anh hỏi tổng giám đốc Trần trước: “Tổng giám đốc Trần, lần này không biết ông đến Nam Hải là có chuyện gì?”
“Cũng không có chỉ cả, chỉ là thấy một hạng mục vừa ý, muốn xem xem có cơ hội hợp tác hay không, còn tổng giám đốc Bùi đây thì sao, chắn hẳn cậu cũng không vô duyên vô cớ đến Nam Hải này đâu nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!