CHƯƠNG 396: CÒN CÓ THỂ CHẠY HAY SAO?
“Tớ nghe nói là mẹ cậu đi tìm đứa con riêng của Phùng Chấn Bang, muốn cho một khoản tiền để bọn họ rời khỏi Hải Thành, nhưng đối phương không muốn, hai bên bèn ầm ĩ lên…” Giang Vãn dừng lại một chút, vội vàng bổ sung: “Nhưng tớ cũng chỉ nghe nói thôi, vì người nhà kia đúng lúc ở chung cư của chúng ta…”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh vô thức cau chặt mày.
Cô hiểu rất rõ trong lòng mẹ đang lo lắng cái gì, tuy là con riêng, nhưng dù sao trên người cũng chảy dòng máu của Phùng Chấn Bang, đến lúc đó nếu bọn họ lấy thân phận này đòi chia tài sản, Phùng Chấn Bang cũng không thể từ chối, vì thế mẹ mới muốn dùng một khoản tiền đuổi bọn họ, tránh sau này lại phải chia tài sản cho bọn họ.
Nhưng dù sao người ta cũng không phải bị ngu, đều biết suy nghĩ giữa lợi và hại, đương nhiên sẽ không đồng ý.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Giang Vãn Vãn: “Nhật Khanh, tớ cảm thấy mẹ cậu làm chuyện này rất không đúng, tớ nghe nói tới nhà người ta đập phá không ít đồ, ầm ĩ đến hàng xóm láng giềng đều biết…”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi: “Vãn Vãn, cậu có biết địa chỉ rõ ràng của nhà bọn họ không, ngày mai tớ muốn đến xin lỗi thay cho mẹ.”
“Biết, lát nữa tớ gửi qua cho cậu, có cần tớ đi cùng cậu không?”
“Không cần.” Đường Nhật khanh nói nhỏ: “Cậu có thể nói việc này với tớ, tớ đã rất cảm kích rồi, ngày mai cậu vẫn nên đi làm đi.”
Giang Vãn Vãn cười: “Giữa hai chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao! Hôm nào chúng ta gặp mặt đi, mình biết một quán đồ Nhật mới mở không tệ, dẫn cậu đi ăn!”
Đường Nhật Khanh cũng cười theo: “Được, đến lúc đó liên lạc sau.”
Cô cúp máy, nụ cười trên mặt từ từ biến không thấy đâu, vốn đã không buồn ngủ, bây giờ lại nghe thấy chuyện của mẹ, cô lại buồn phiền không thôi.
Cho dù thế nào, mẹ cũng là người thân duy nhất của cô bây giờ, chuyện này không thể không quan tâm được.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian đã không còn sớm nữa, kiềm chế xúc động muốn gọi điện thoại cho mẹ Đường, Đường Nhật Khanh nằm xuống giường, trong đầu xẹt qua xẹt lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Quả nhiên vừa trở về Hải Thành, cô đã bị liên lụy trong vô số chuyện, không thể tự điều khiển được.
Cô mơ màng lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng ngủ.
Hôm sau, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, Bùi Danh Chính đã ôm Tiểu Hạo Trạch đứng ở bên giường Đường Nhật Khanh.
Tiểu Hạo Trạch dựa sát vào Bùi Danh Chính, nhỏ giọng hỏi: “Chú cháo yến mạch, chú nói xem khi nào thì mẹ dậy nhỉ?”
Bùi Danh Chính hơi cau mày, bất mãn hỏi: “Không phải đã nói lúc không ai biết phải gọi ba sao?”
Tiểu Hạo Trạch mở to đôi mắt tròn xoe như quả nho, tay nhỏ bé lặng lẽ chỉ Đường Nhật Khanh trên giường: “Mẹ ở đây, con không dám…”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính dở khóc dở cười, dứt khoát hỏi: “Hay là con đánh thức mẹ đi?”
Tiểu Hạo Trạch chần chừ một lát, đáp lời: “Hay là ba gọi đi.”
Hai người một lớn một nhỏ nhìn vào nhau, ai cũng không can đảm gọi người.
Đường Nhật Khanh nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, trở mình, từ từ mở to mắt, khi nhìn thấy hai người đứng bên giường, không khỏi ngẩn người.
Đường Nhật Khanh ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: “Hai người… ở đây làm gì?”
Tiểu Hạo Trạch nâng hai tay nhỏ bé lên, nghiêm túc nói: “Chú cháo yến mạch nói phải gọi mẹ thức dậy, mẹ, không có liên quan đến con, con vốn không muốn làm phiền mẹ ngủ!”
Bùi Danh Chính ngạc nhiên nhìn Tiểu Hạo Trạch: “Tiểu Trạch, con…”
Rõ ràng lúc đầu cậu nhóc này đề nghị tới gọi người, sao cuối cùng lại đổ hết trách nhiệm lên người anh thế!
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Đường Nhật Khanh hiểu rồi, không nhịn được cong môi cười: “Được rồi, mẹ thức dậy ngay đây, hai người đi ra ngoài đi, mẹ phải thay quần áo.”
“Mẹ, con muốn ở lại.” Tiểu Hạo Trạch uốn éo người, cho Bùi Danh Chính thả bé xuống dưới, sau khi ngồi xuống bên giường, cậu bé nhìn Bùi Danh Chính, nói đúng đạo lý: “Chú cháo yến mạch, chú ra ngoài đi!”
“Ba?” Bùi Danh Chính khựng lại một lát, đáy mắt xuất hiện chút nghiền ngẫm, cười như không cười nhìn Đường Nhật Khanh: “Ba cũng có thể không đi ra.”
Còn chưa dứt lời, Đường Nhật Khanh đã cầm gối ôm trên giường, đập lên người Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính nhanh tay lẹ mắt bắt được, vội vàng nói: “Được, anh đi ra ngoài ngay!”
Anh nói xong, ném gối ôm lên trên giường, trước khi xoay người còn không quên làm mặt quỷ với Tiểu Hạo Trạch, Tiểu Hạo Trạch không ngừng cười hì hì.
Đường Nhật Khanh vô thức cong môi, tâm trạng rất tốt.
Cô cũng không ngờ, có một ngày mình sẽ đùa giỡn ầm ĩ với Bùi Danh Chính, còn có Tiểu Hạo Trạch thế này…
“Mẹ…”
Tiểu Hạo Trạch sáp đến gần, giang hai tay chậm rãi ôm lấy Đường Nhật Khanh: “Hôm nay mẹ có thể dẫn con ra ngoài chơi không? Hôm qua mẹ cũng không chơi với con…”
Nghe thấy giọng nói mang theo mấy phần uất ức của cậu nhóc, trong lòng Đường Nhật Khanh mềm mại, nâng tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, lại đột nhiên nhớ hôm nay mình có việc chính phải làm.
Không đợi cô lên tiếng, cái đầu nhỏ của Tiểu Hạo Trạch đã cọ cọ trước ngực cô: “Mẹ, đừng nói hôm nay mẹ lại bỏ con ở nhà một mình nhé?”
Đường Nhật Khanh lập tức nghẹn lời, nhìn Tiểu Hạo Trạch thế này, trong lòng cô khó tránh khỏi hơi khó chịu.
Cô ngẫm nghĩ, ôm chặt Tiểu Hạo Trạch vào lòng, dịu dàng nói: “Hôm nay mẹ có chuyện phải làm, mẹ có thể dẫn con đi cùng, nhưng con phải đồng ý là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
“Được ạ!” Tiểu Hạo Trạch chắc chắn đồng ý.
Đường Nhật Khanh cong môi cười cười, trong lòng lại hơi lo lắng.
Ăn bữa sáng xong, Đường Nhật Khanh dẫn Tiểu Hạo Trạch về phòng thay quần áo, chuẩn bị xong định ra ngoài.
Bùi Danh Chính ngồi trên sofa thấy thế vội vàng đứng lên đi về phía bọn họ: “Muốn đi đâu vậy?”
Đường Nhật Khanh xoay người chỉnh lại quần áo giúp Tiểu Hạo Trạch: “Đi thăm mẹ tôi, buổi trưa sẽ không trở về.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính nói thẳng: “Anh đi cùng với em.”
“Không cần.” Đường Nhật Khanh nâng mắt đối diện với hai tròng mắt của người đàn ông, hỏi ngược lại: “Em còn có thể chạy hay sao?”
“Anh không có ý này.” Vẻ mặt Bùi Danh Chính trở nên nghiêm túc hơn: “Anh…”
Còn chưa dứt lời, Đường Nhật Khanh đã ngắt lời: “Buổi chiều em sẽ dẫn Tiểu Trạch trở về.”
Nói xong, cô dắt tay Tiểu Hạo Trạch, dẫn cậu bé đi ra ngoài.
Mới vừa ra tới sân, tài xế đột nhiên đuổi theo: “Cô Đường, ông chủ bảo để tôi tới đưa hai người đi, như vậy cũng tiện hơn.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh cong môi cười, quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Danh Chính đang đứng bên cửa sổ, gật đầu với tài xế: “Được.”
Nói đến cùng, vẫn là không yên tâm thôi, nếu thật sự yên tâm, sao có thể phái người nhìn chằm chằm bọn họ thế này chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!