CHƯƠNG 335: CHỊU PHẠT
Đường Nhật Khanh vừa dứt lời, cả phòng họp đều trở nên yên tĩnh hơn, bầu không khí có chút không bình thường, vài người trong số đó nhìn về hướng Đàm Bân với vẻ mặt nhiều biểu cảm.
Khi đề cập đến đề tài nhạy cảm, mặt Đàm Bân biến sắc, giống như có chút gì đó lo lắng: “Cô… cô nói tào lao gì vậy!”
“Tôi nói thế nào mà tào lao?” Đường Nhật Khanh bước lên trước, giọng cô không những không giảm bớt âm lượng, mà còn nói lớn và cao giọng hơn: “Nhân lúc tổng giám đốc Bùi không có ở công ty, tùy tiện tự ý quyết định đuổi việc thư ký của tổng giám đốc Bùi, đây không phải là đoạt quyền thì là gì?”
“Nói nhảm nhí!” Đàm Bân mặt đỏ bừng lên, tức giận mắng: “Tự bản thân cô làm sai mà không chịu thừa nhận, giờ còn ở đó già mồm nói lý lẽ, nếu không phải cô ỷ vào mối quan hệ với tổng giám đốc Bùi, thì có công ty nào thèm mời cô làm việc chứ? Trong nhà có chút chuyện thì đến mười ngày nữa tháng không thấy bóng dáng đến công ty làm việc, đến làm việc thì không nghiêm túc, muốn về lúc nào là về, làm sai bảng báo giá mà còn không chịu thừa nhận! Cô tưởng rằng người khác không biết sao!”
Ông ta nói cho một tràng khiến cho Đường Nhật Khanh không nói được câu nào.
Cô không biết sao Đàm Bân lại biết được những chuyện đó, nhưng những gì ông ta nói là sự thật.
Có vẻ như Đàm Bân đang rất giận, nên ông cũng không còn tâm trí để biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói, rồi lại tức giận nói tiếp: “Quả thật có câu nói không sai, nhà dột từ nóc, có người cha như thế nào, thì sẽ có người con như vậy!”
Vừa nghe đến câu đó, tim Đường Nhật Khanh như bị ai đó bóp chặt, bất giác trong lòng dâng lên cơn phẫn nộ.
Cô có thể chịu đựng nhẫn nhịn người khác nói cô, mắng cô, đánh giá cô, nhưng cô tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho người khác xúc phạm ba cô!
Đó vốn dĩ là nơi mềm yếu nhất trong tim cô, giờ mọi vết thương long bị moi ra, trần trụi dưới mắt mọi người.
Cô bước đến phía trước mặt Đàm Bân, tay siết chặt nắm đấm, và lên tiếng hỏi: “Cổ đông Đàm, ông có thể giải thích câu nhà dột từ nóc được không?”
Đàm Bân nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt mình với dáng vẻ tức giận, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, phút chốc ông ta có chút do dự.
Không đợi ông lên tiếng trả lời, Đường Nhật Khanh cầm ly cà phê trên bàn, và hất thẳng ly cà phê còn đang nóng hổi vào mặt Đàm Bân: ‘choang’ tiếng ly bị ném xuống đất vỡ vụn vang lên!
Tay cô rất nhanh, sau khi sự việc xảy ra, những người khác trong phòng họp đều bị bất ngờ và không tin vào mắt mình.
“Tôi nói cho ông biết! Tôi như vậy không phải là nhà dột từ nóc mà là con hơn cha!”
“Cô…” Đàm Bân bị bất ngờ, ông không nghĩ rằng mình sẽ bị Đường Nhật Khanh hất cà phê vào mặt, ông giận đến nỗi ngón tay ông rung rung khi chỉ vào mặt cô.
Đường Nhật Khanh lạnh lùng liếc nhìn ông, rồi cô cũng không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa, liền nhanh bước đi về phía cửa phòng họp, cô vừa đi đến cửa phòng, chưa kịp đưa tay đẩy mở cửa ra thì cánh cửa đã bị người ở bên ngoài kéo ra.
Bùi Danh Chính đứng ở cửa phòng họp, sắc mặt lạnh lùng, khóe mắt có chút lo lắng, khoảnh khắc anh nhìn Đường Nhật Khanh, đáy mắt anh có chút dao động.
Đường Nhật Khanh thoáng bất ngờ khi nhìn thấy anh, nhưng rất nhanh, cơn giận vẫn đang bao vây lấy cô, cô cất bước định vòng qua người anh để ra ngoài, nhưng cánh tay cô bị ai đó giữ lại.
Bùi Danh Chính cúi đầu hỏi: “Em đi đâu?”
Đường Nhật Khanh im lặng muốn rút tay ra khỏi tay anh, nhưng bàn tay to lớn và mạnh mẽ của anh vẫn khóa chặt cánh tay cô.
Cuối cùng cô bị anh kéo ngược lại vào phòng họp, vì cô không cách nào chống lại sức của anh được.
Bùi Danh Chính nhìn lướt qua mớ hỗn độn trên sàn và dấu vết cà phê trên đầu với người Đàm Bân, anh đại khái có thể nhận biết được chuyện gì đang xảy ra, anh gằn giọng hỏi những người trong phòng họp: “Xảy ra chuyện gì?”
Vốn ban đầu Đàm Bân đang đè nén cơn giận của mình, nhìn thấy Bùi Danh Chính bước vào, ông gằn giọng trả lời: “Câu này cậu nên hỏi người đứng bên cạnh cậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì cô ta biết rõ hơn chúng tôi!”
Giọng điệu của ông không thân thiện, chuyện đến nước này thì ông không chỉ thái độ mà đến cả giọng điệu cũng không muốn giả tạo khách sáo nữa.
Đường Nhật Khanh hít hơi sâu rồi từng chữ từng câu nói: “Cổ đông Đàm vô duyên vô cớ gọi em đến phòng họp, ông ta nói vì sơ sót của em mà tạo thành tổn thất cho công ty, nói bắt em phải chịu bồi thường tổn thất, tự động từ chức, còn nhục mạ ba em, em nhất thời tức giận, đã ra tay.”
Sắc mặt của Đàm Bân sầm lại, ông ta hỏi ngược lại: “Tôi…tôi làm gì mà nhục mạ ba cô?”
Đường Nhật Khanh không hề có chút sợ sệt, cô nhìn chằm chằm vào ông mà hỏi: “Những lời khó nghe của cổ đông Đàm nói không chỉ một hai câu, chẳng lẽ ông muốn tôi lặp lại từng câu trước mặt tổng giám đốc Bùi sao?”
Lúc này Đàm Bân giận đến xanh mặt: “Cô!”
“Đủ rồi.”
Sắc mặt của Bùi Danh Chính tối sầm đi, anh lấy bản tài liệu trên bàn xem, sau khi xem qua, anh nhíu mày hiểu ra toàn bộ sự việc.
Anh xoay người, nhìn Đường Nhật Khanh: “Em có muốn giải thích gì không?”
Nhìn phần văn kiện trên tay anh, Đường Nhật Khanh hít sâu, không nói được gì.
Cô vẫn tin vào năng lực của mình, nhưng sự thật thì phần báo giá này quả thật là sai, trong đó chắc chắn có vấn đề, chỉ giải thích bằng miệng thôi thì đúng là không sao giải thích rõ được.
Cô nghiến răng nói: “Phần báo giá này em đã kiểm tra rất nhiều lần, chắc chắn sẽ không sai, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại bị sai, em nghĩ chuyện này cần điều tra.”
Lúc này Đàm Bân đứng bên cạnh không nhịn được xen vào cắt ngang: “Bảng báo giá này là của cô duyệt, email là do cô gửi, cô còn muốn tìm lý do gì để biện minh!”
Bùi Danh Chính im lặng nhăn mặt, trầm tư một lúc rồi cuối cùng lên tiếng: “Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, cô ấy gửi bảng báo giá qua cho tôi mà tôi không kiểm tra lại, cho nên tôi sẽ gánh phân nửa trách nhiệm.”
Đàm Bân vừa tức vừa giận: “Danh Chính, sao cậu lại bảo vệ cô ta vậy!”
“Tôi không bảo vệ cô ấy, tôi chỉ nói theo sự thật, sai lầm lần này đích thân tôi sẽ nói chuyện và làm việc với bên Hưng Hoằng, để xem có cách nào cứu vãn không, nếu không thì toàn bộ tổn thất tôi sẽ dùng tài khoản cá nhân để bù cho đủ, sẽ không ảnh hưởng đến những bộ phận khác, còn về phần Đường Nhật Khanh…”
Bùi Danh Chính do dự lúc rồi nói: “Tạm đình chỉ để điều tra, theo sát xử lý, đợi kết quả sau cùng.”
Anh nói xong câu này, cuối cùng thì Đàm Bân không nói gì nữa.
Đối với phần lớn nhân viên trong công ty mà nói, tạm đình chỉ điều tra đồng nghĩa với việc sa thải, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn thôi.
Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh nghe được câu nói của anh, cô khẽ rùng mình, vừa rồi những gì cô nói cốt yếu là muốn khẳng định trong chuyện này có gì đó mờ ám, và cần phải điều tra, nhưng không ngờ Bùi Danh Chính ngay cả cơ hội điều tra cũng không cho cô, mà đã nhận định là cô sai.
Cho dù anh cùng chịu phạt với mình, nhưng nói cho cùng thì vẫn là không tin cô.
Cô khẽ cắn môi, cảm nhận được vị tanh của máu đang tràn ra trong khoang miệng. Đường Nhật Khanh cảm thấy người mình hơi mất thăng bằng, cảm giác như đứng không vững nữa.
Cô hít thở sâu rồi cất bước đi ra khỏi phòng họp, cô đi thẳng về phòng làm việc của tổng giám đốc.
Vừa rồi lúc đối mặt với sự bức ép của Đàm Bân, cô cố gắng kéo dài thời gian để đợi Bùi Danh Chính, chủ yếu là vì muốn anh tin cô mà đi điều tra chuyện này.
Nhưng cô không ngờ chỉ vài câu nói của anh đã định tội của cô rồi.
Trong lòng cô thất vọng tràn trề, cô trở về phòng làm việc và thu dọn đồ cá nhân của mình, sau đó đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!