CHƯƠNG 321: CẦU HÔN
Vội vã chạy tới vườn hoa Nguyệt Quang, Đường Nhật Khanh ngược lại có chút kỳ lạ, toàn bộ vườn hoa cảnh sắc không tệ, chính là không thấy người nào, càng làm cho cô không thể tưởng tượng nổi là, trong điện thoại Triệu Phiên rõ ràng nói là Giang Vãn Vãn đuối nước, nhưng vườn hoa này cũng không có hồ.
Càng nghĩ càng không đúng, cô có chút chần chờ, quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính sau lưng, nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Sao không thấy người?”
“Đi vào bên trong nữa đi.” Bùi Danh Chính vừa nói, sờ điện thoại đang rung: “Em đi tìm xem, anh nghe điện thoại trước.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, gấp gáp trong lòng lấn át nghi vấn, cô bước lên trước, theo đường mòn đi vào bên trong.
Vườn hoa Nguyệt Quang không lớn, từ bên này dường như có thể nhìn thấy đầu kia của công viên, đường mòn quanh co khúc khuỷu, cây cối hai bên cũng không giống nhau, chỉ có điều dường như là bởi vì nguyên nhân thời tiết hơi lạnh, không có đóa hoa nào nở rộ .
Đường Nhật Khanh ở trên đường mòn lại lượn quanh, vẫn không thấy nửa bóng người, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Triệu Phiên, gọi qua mấy lần, đều là đang bận.
Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là cô nghe lầm địa chỉ sao?
Đầu óc Đường Nhật Khanh mơ hồ, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt từ từ đi về phía trước, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Theo đường mòn vòng vo một khúc quanh, Đường Nhật Khanh cảm giác trước mắt sáng lên, dư quang quét qua những màu sắc sáng rực, cô dời tầm mắt khỏi điện thoại, vừa giương mắt thấy hai bên đường bày đầy hoa, toàn bộ đều là hoa cúc dại, đỏ tươi, trắng gạo, phấn tím, liếc nhìn lại, dường như đặt mình vào biển hoa.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc, dường như không dám tin cảnh tượng trước mắt, cô chưa từng thấy biển hoa như vậy, đốm nhỏ lấp lánh đập vào mắt, tôn lên cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng tươi sáng linh động.
Hoa cô thích nhất, chính là hoa cúc dại, không nghĩ tới. . . Ở chỗ này có thể thấy cảnh sắc như vậy.
Kinh ngạc với cảnh đẹp trước mắt, Đường Nhật Khanh bước nhanh về phía trước, đột nhiên trong bụi hoa ở bên phải thấy được một cái thẻ, cô khom người nhìn, thế mà lại nhìn thấy tên của mình trên đó: “Đường Nhật Khanh, đây là thứ tốt đẹp thuộc về em.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, dường như là trong nháy mắt tim đập loạn nhịp, cô hít sâu một hơi, có chút kinh ngạc nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời không suy nghĩ ra.
Chẳng lẽ những thứ này, là có người đặc biệt chuẩn bị vì cô?
Chẳng lẽ là Bùi Danh Chính?
Cô cầm tấm thẻ kia lên, xoay người nhìn về phía con đường nhỏ sau lưng, một mảng trống không, Bùi Danh Chính mới vừa rồi còn ở sau lưng cô cách đó không xa lại không thấy.
Cô xoay người, tiếp tục đi về phía trước, càng đi về phía trước, diện tích biển hoa càng lớn, cho tới đến cuối cùng, ánh mắt cô chạm đến một nơi, đều là biển hoa rộng lớn do hoa cúc dại tạo thành.
Có thể vào thu đông thấy cảnh tượng như vậy, với cô mà nói, là một niềm vui to lớn.
Lần nữa thuận theo con đường quẹo qua khúc quanh, vòng qua lùm cây, Đường Nhật Khanh đột nhiên thấy được một bóng người, áo khoác dài màu đen, áo len cao cổ màu nhạt, gương mặt kia lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại mang theo nụ cười, không phải Bùi Danh Chính thì là ai.
Nhưng mới vừa rồi anh. . . Rõ ràng là ở sau lưng cô, làm sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Cho dù đầu óc mơ hồ, nhưng Đường Nhật Khanh không nhịn được tâm tình kích động của mình từ từ đi về phía anh.
Bùi Danh Chính giang hai cánh tay, hiếm khi cười ôn nhu: “Khanh Khanh, thích không?”
Đường Nhật Khanh vô cùng kinh ngạc vừa vui mừng: “Những thứ này. . . Đều là anh làm?”
Bùi Danh Chính mở miệng cười nhẹ: “Tất cả hoa cúc dại của các tiệm hoa ở Hải Thành đều mua cả, chính là để dẫn em đến nhìn một lần biển hoa vào mùa đông.”
Chóp mũi Đường Nhật Khanh chua xót, lại có chút muốn khóc, Bùi Danh Chính trời sinh cũng không có tế bào lãng mạn gì, có điều khoảng thời gian trước cô thuận miệng nói một câu muốn nhìn thấy biển hoa cúc dại, không ngờ, anh thật sự tặng cho cô một biển hoa.
“Nếu như em bằng lòng, xuân hạ mỗi năm anh đều có thể dẫn em đi xem biển hoa, hoa vào mùa đó, nếu so với bây giờ còn đẹp hơn nhiều.” Trầm mặc một lúc, anh lại tiếp mở miệng: “Thật ra thì, từ nay về sau, bất kể em muốn làm chuyện gì, anh đều có thể làm cùng em.”
“Chúng ta cùng nhau đi, không cần nhiều lời, em cũng rõ chúng ta trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng từ nay về sau, anh không hy vọng cái gì em cũng xông lên phía trước, em chỉ cần núp trong ngực anh, anh bảo vệ em là được.”
Đột nhiên, trong lùm cây bên cạnh bay lên một khinh khí cầu, một chiếc hộp nhỏ được gắn vào đuôi sợi dây, sức mạnh được cân bằng, khinh khí cầu chưa đến mức bay đi, cái hộp cũng không đến nổi rơi xuống đất.
Bùi Danh Chính bước tới, đưa tay lấy cái hộp nhỏ xuống, nhẹ nhàng mở hộp ra, một chiếc nhẫn bạc lấp lánh lóe lên tia sáng.
Bùi Danh Chính đi tới, thận trọng lấy chiếc nhẫn kia ra, lui về phía sau nửa bước, nửa quỳ xuống, tư thế cầu hôn tiêu chuẩn.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen láy lóe lên ánh sáng: “Từ nay về sau anh bảo vệ em, em đồng ý không?”
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, dường như có chút không dám tin tất cả những thứ trước mắt mình nhìn thấy.
Kiêu ngạo như Bùi Danh Chính, một người đàn ông như vậy, hôm nay vì cô lại giống như tất cả những người bình thường, nửa quỳ cầu hôn, mong muốn hạnh phúc.
Trong lòng cô khẽ run, nhìn Bùi Danh Chính ở trước mắt ngay cả khí chất quỳ xuống đất cầu hôn cũng làm người ta không có cách nào cự tuyệt, ngực nhất thời tràn ngập cảm giác hoài niệm.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, vẫn còn nhớ bọn họ từ lúc mới bắt đầu lãnh đạm hời hợt cho tới tin cậy đối phương như bây giờ, tất cả những điều trải qua trong thời gian này, trong lòng cô không thể rõ ràng hơn nữa.
Thấy người phụ nữ cả nửa ngày cũng chưa quyết định, nụ cười ở khóe môi Bùi Danh Chính càng sâu, kiên nhẫn hỏi: “Khanh Khanh, em nguyện ý không?”
Quần chúng núp sau lùm cây rốt cuộc không nhẫn nại được, đặc biệt là Giang Vãn Vãn, trên người cô ấy bọc một bộ đồ lông thật to, lỗ mũi còn đông cứng đỏ bừng, nhưng vẫn không nhịn được đấm ngực dậm chân, thay Đường Nhật Khanh cuống cuồng: “Nhật Khanh! Mau đồng ý đi.”
Cô ấy vừa kêu như vậy, Triệu Phiên ở bên cạnh cũng ngốc nghếch mở miệng theo nói: “Chị Nhật Khanh! Chị nhất định phải đồng ý nha!”
Triệu Đình Phong ở bên kia nhìn hai người họ phá hư bầu không khí, không nhịn được nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi: “Đồ bóng đèn!”
Đường Nhật Khanh bị động tĩnh bên kia dọa sợ hết hồn, nhìn như vậy, mới phát hiện thì ra trong lùm cây bên kia ẩn núp nhiều người như vậy: “Các người…”
Thấy bị phát hiện, Giang Vãn Vãn dứt khoát không trốn nữa, những người bên cạnh cũng theo từ sau lùm cây đi ra, Sara, còn có Triệu Đình Phong mấy người bạn tốt đều ở đây.
Hai má Đường Nhật Khanh trong nháy mắt nóng lên, thấy nhiều người như vậy, lại không biết như thế nào cho phải.
Sara cười hỏi: “Nhật Khanh, cậu còn nhẫn tâm để Bùi Danh Chính quỳ sao?”
Đường Nhật Khanh phục hồi tinh thần lại, nhìn ánh mắt chân thành của người đàn ông, trong lòng cô do dự không quyết, cô dĩ nhiên muốn cùng người mình yêu đi tới cuối cùng, nhưng chuyện này liên quan tới hai người bọn họ, cô vẫn chưa nghĩ tới…
Hơn nữa cho dù cô đồng ý, nhưng ba mẹ cô cũng không đồng ý, sau này lại nên làm sao?
Những thứ thực tế này, trong nháy mắt tràn vào trong đầu cô, nghĩ đến những lời đó của ba mẹ, cô lại do dự không quyết, không biết phải quyết định thế nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!