CHƯƠNG 310: KHÔNG CẦN ĐỂ Ý TỚI SỰ BẮT CHUYỆN CỦA NGƯỜI KHÁC PHÁI
Sau khi Đường Nhật Khanh rời đi, Bùi Duy đứng ở trên sân thượng suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi cho Chương Tú Tú.
Chuông vừa vang lên một tiếng, bên kia đã nghe máy. Giọng người phụ nữ vui mừng gấp gáp lập tức từ bên kia truyền tới: “Bùi Duy! Cuối cùng anh cũng bằng lòng gọi điện thoại cho em rồi!”
“Chuyện lúc trước, tôi bỏ qua không nhắc tới nữa.” Bùi Duy trầm giọng nói: “Nhưng từ nay về sau, đừng cố can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi nữa! Đây là một cơ hội cuối cùng!”
Chương Tú Tú nghe anh ta nói vậy thì nửa mừng nửa sợ, lập tức đồng ý: “Em biết rồi! Anh yên tâm, sau này em sẽ không làm vậy nữa!”
Không đợi cô ta nói hết lời, Bùi Duy đã cúp máy, trong đầu anh ta không ngừng hiện lên nét mặt và ánh mắt sáng ngời lại cương quyết của Đường Nhật Khanh lúc nói chuyện.
Sau khi tập đoàn Bùi thị giành được công trình dự án lại càng thêm bận rộn, cả công ty từ trên xuống dưới đều luôn trong tình trạng tăng ca. Đường Nhật Khanh luôn đi bên cạnh Bùi Danh Chính, gần như tất cả công việc đều qua tay của cô nên càng bận tới tối mặt tối mày.
Trong nháy mắt đã đến thứ sáu, ngày tiệc mừng công, địa điểm tổ chức cụ thể là ở trên du thuyền Ánh Sao ở ngoại ô phía đông. Xế chiều hôm đó, Đường Nhật Khanh được đưa thẳng tới Studio của Sara, do đội tạo hình của cô ấy trang điểm, làm tóc cho cô.
Từ đầu đến chân, tỉ mỉ đến từng sợi tóc. Đường Nhật Khanh bị giày vò hơn ba giờ, gần như sắp ngủ thiếp đi mới cảm giác đầu vai chợt nặng, cô được người ta đánh thức: “Nhật Khanh, OK rồi.”
Đường Nhật Khanh mở mắt và nhìn mình trong gương, cô không khỏi kinh ngạc. Cách trang điểm như có như không này cảm giác rất nhạt nhưng các đường nét trên gương mặt lại nổi bật hơn rất nhiều, so với lần trước thử quần áo thì lần này trông cô càng thêm xinh đẹp rạng ngời, chói mắt.
Đường Nhật Khanh hơi do dự nhìn về phía Sara: “Có phải là quá long trọng không?”
Dù sao hôm nay chỉ là một bữa tiệc mừng công mà thôi, lộng lẫy như vậy sẽ làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
Sara mỉm cười nói: “Cô có biết ở buổi tiệc hôm nay sẽ có phóng viên không? Ảnh và video đều sẽ được đưa lên truyền hình và đăng báo, còn có tạp chí kinh tế nữa. Cô tin tôi đi, sau khi cô đến đó sẽ phát hiện ra tất cả mọi người càng chói mắt hơn nhiều, như cô đã tính là khiêm tốn rồi!”
Bất kể thế nào, bây giờ đã trang điểm làm tóc xong, cô cũng chỉ có thể mặc chiếc váy liền này đi tới ngoại ô phía đông. Sau khi cô tùy tiện nói vài câu với Sara, Thường Hiện lại tới giục: “Thư ký Đường, bây giờ không còn sớm nữa, đã đến lúc phải đi rồi.”
“Được.” Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu và chào Sara, sau đó cô lên xe chạy tới ngoại ô phía đông.
Bùi Danh Chính là người phía tổ chức nên đã đến bữa tiệc từ lâu. Bởi vì cô trang điểm và làm tóc đã tới chậm, cho nên chỉ có thể đi theo các vị khách vào bữa tiệc.
Khi đến nơi, nhiệt độ rõ ràng đã giảm xuống mấy độ, Đường Nhật Khanh xuống xe thì lên du thuyền.
Đường Nhật Khanh được nhân viên phục vụ dẫn đến đại sảnh rộng rãi, cô liếc nhìn qua một lượt, thấy có không ít người đã đến trước, đang ăn uống trò chuyện rất vui vẻ.
Đường Nhật Khanh còn chưa đi xa đã gặp được rất nhiều gương mặt quen thuộc, có người là đồng nghiệp trong công ty, có người lại là nhân viên cô từng quen biết ở Bất động sản Lâm Dụ trước đây.
“Thư ký Đường, cô uống với tôi một ly chứ?”
Một người đàn ông đột nhiên cản đường của Đường Nhật Khanh, tiện tay lấy một ly sâm banh trên khay của một người phục vụ mới đi qua bên cạnh và đưa về phía Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt trông quen mắt, dường như là người của Bất động sản Lâm Dụ trước đây từng qua lại.
Nếu anh ta từng qua lại với cô, tất nhiên phải biết mối quan hệ Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính. Nhưng anh ta lại đến gần muốn uống rượu cùng Đường Nhật Khanh ở ngay trước mặt mọi người như vậy, đúng là có lá gan cũng không nhỏ.
Mắt Đường Nhật Khanh nhìn lướt qua cái ly trong tay người kia, cong môi cười và thản nhiên nói: “Uống một ly thì có thể, nhưng tôi không uống rượu.”
Cô nói xong cầm một cốc nước chanh ở trên bàn bên cạnh lên, cụng nhẹ vào ly của người ta và mỉm cười uống một ngụm: “Anh tùy ý.”
Đôi mắt đẹp long lanh, mỗi cái nhăn mày nhíu mày, một tiếng cười đều đầy cám dỗ, Đường Nhật Khanh đi đến chỗ nào, tất nhiên cũng sẽ khiến một đám người chú ý. Người vừa rồi đến gần cô, bên cạnh có không ít người đều len lén quan sát, thấy người kia bị từ chối như vậy, bọn họ cũng không khỏi cười ra tiếng.
Người kia thật ra không giận, mỉm cười uống một ngụm rượu rồi bước nhanh theo cô: “Thư ký Đường, có người nói hợp tác lần này thành công không thiếu được công lao của cô, tôi đặc biệt kính nể.”
Đường Nhật Khanh vẫn cười khi đối mặt với sự dây dưa không ngừng và nói chuyện không lựa lời của người đàn ông, ánh mắt lướt nhanh qua đám người một lượt vẫn không thấy bóng dáng của Bùi Danh Chính đâu.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vọng đến một giọng nói ôn hòa: “Khanh Khanh.”
Đường Nhật Khanh quay đầu lại, nhìn thấy Lục Nghiêu đang đi về phía cô. Anh ta bước nhanh tới và giơ cánh tay tự nhiên đẩy người đàn ông bên cạnh kia ra, mỉm cười hỏi: “Tiểu Mạnh, anh làm gì vậy?”
Vẻ mặt người đàn ông kia trầm xuống có vẻ như hơi lúng túng, cười ha hả vài tiếng nói: “Tôi chỉ muốn đến cảm ơn người có công lớn lần này thôi!”
Lục Nghiêu cười nhưng giọng điệu lại có chút cứng rắn: “Cô ấy đã nhận được lòng biết ơn của anh rồi, anh có thể đi.”
Người đàn ông bị gọi Tiểu Mạnh mỉm cười, liếc nhìn Đường Nhật Khanh, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Đợi anh ta đi xa, lúc này Lục Nghiêu mới xoay người lại, nhìn Đường Nhật Khanh với vẻ áy náy khẽ nói: “Thật ngại quá, anh ta nổi tiếng đa tình ở công ty của chúng tôi, vừa nhìn thấy người đẹp thì không kìm chế được, muốn tới gần nói vài câu. Nhưng anh ta chỉ dám nghĩ chứ không dám làm đâu, em đừng để ý.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Không sao.”
Lục Nghiêu khẽ gật đầu, đúng lúc nhắc nhở: “Tuy bữa tiệc mừng công lần này là do hai công ty chúng ta tổ chức, nhưng cũng mời rất nhiều người bên công trình dự án, đủ loại người nên tương đối hỗn loạn, em phải cẩn thận đấy.”
“Cảm ơn đàn anh đã nhắc nhở, em sẽ chú ý.” Đường Nhật Khanh mỉm cười đáp lại, vừa ngước mắt đối diện với ánh mắt dịu dàng như nước của Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu im lặng một lát rồi hơi cong môi, nói khẽ: “Hôm nay em rất đẹp.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười và đang muốn nói gì đó, khi lơ đãng ngước mắt lại thấy Bùi Danh Chính đang đứng nói chuyện cùng hai, ba đàn ông cách đó không xa. Anh đang nhìn thẳng về phía bên này.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, vội vàng mở miệng nói với Lục Nghiêu: “Thật ngại quá, em không tiếp chuyện được với anh rồi.”
Cô nói xong, bước nhanh về phía Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính thấy cô đi tới, anh nói qua loa vài cầu với người bên cạnh, sau đó cũng bước nhanh về phía cô. Vừa tới gần, anh đã giơ tay ra, ôm lấy thắt lưng của người phụ nữ và kéo cô tới gần mình mà chẳng hề e ngại.
Anh cúi đầu, khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút bất mãn: “Sao vừa rồi em không tới tìm anh?”
Đường Nhật Khanh cong môi nhìn anh cười: “Em cũng chỉ vừa nhìn thấy anh thôi.”
Thấy người phụ nữ mỉm cười, trong giây lát khó chịu trong lòng Bùi Danh Chính lập tức tan thành khói mây. Anh giơ tay nắm nhẹ lấy cằm của người phụ nữ, khẽ cười nói: “Nhưng tại sao anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấy em chứ?”