CHƯƠNG 292: CHẤP NHẬN SÁT HẠCH LẠI TỪ ĐẦU
Đỗ Nhã Thanh nghe được câu này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bước lên phía trước: “Cô… Cô, cô có ý gì chứ!”
“Cũng không có ý gì cả.” Đường Nhật Khanh chuyển chủ đề: “Ông Đỗ nói Danh Chính ức hiếp cô, tôi qua đây là muốn tìm hiểu xem, anh ấy rốt cuộc đã ức hiếp cô như thế nào? Là hôn cô, ôm cô, hay là…”
Đỗ Nhã Thanh cạn lời, sắc mặt nửa xanh nửa đỏ, tức đến nỗi nói không nên lời: “Cô…”
“Tôi làm sao chứ?” Đường Nhật Khanh lại tiến lên một bước, trừng mắt nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Không phải cô nói anh ấy chiếm tiện nghi của mình hay sao? Làm sao lại không nói nên lời vậy chứ? Thứ nhất, không có vật chứng, thứ hai cũng không có nhân chứng, chỉ dựa vào mấy lời phát ra từ miệng cô, cô nghĩ rằng có thể kết án người khác hay sao?”
Cô nâng giọng khi nói những lời này, khiến cho Đỗ Nhã Thanh mặt mày đỏ bừng, nửa chữ cũng không nói được.
Nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh bị mình dọa sợ, Đường Nhật Khanh thở dài một hơi nhẹ nhõm, dừng một lúc, điều chỉnh giọng nói trở lại âm lượng bình thường: “Cô và Danh Chính quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn luôn xem cô như em gái ruột. Cho dù cô không chiếm được trái tim anh ấy, cũng không thể dùng cách này để bức ép anh ấy bên mình chứ. Cô có từng nghĩ qua, cô bức ép anh ấy như vậy, anh ấy sẽ hận cô hay không?”
Một câu nói, khiến cho Đỗ Nhã Thanh đột nhiên sững sờ. Một lát sau, cô ta chợt nói: “Sẽ không đâu, anh ấy sẽ không đâu…”
Đường Nhật Khanh không nhanh không chậm, tiếp tục nói: “Vốn dĩ, cho dù hai người không ở bên nhau, anh ấy vẫn sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, vẫn sẽ giúp cô, gặp cô. Nhưng hôm nay, cô gây ra chuyện như vậy, cô cảm thấy, anh ấy còn xem trọng cô không?”
Trong nháy mắt, Đỗ Nhã Thanh giống như chịu phải đả kích lớn, suy sụp tinh thần ngồi lên ghế sofa, đầu lông mày nhíu chặt, không nói tiếng nào.
“Nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy. Sau cùng sẽ tìm cách để cứu vãn mối quan hệ của hai người. Chính là xuống dưới, giải thích rõ ràng mọi chuyện với ông Đỗ, đừng làm mọi chuyến rối thêm nữa.”
Nói xong câu này, Đường Nhật Khanh không chút lưỡng lực xoay người, đi ra khỏi phòng, để lại một mình Đỗ Nhã Thanh ngồi yên lặng trên ghế sofa.
Xuống dưới tầng, Đường Nhật Khanh đi đến bên cạnh Bùi Danh Chính, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Lăng Phong, cô nhẹ giọng nói: “Những điều nên nói tôi đều đã nói, còn lại phải dựa vào chính bản thân cô Đỗ.”
Nghe được Đường Nhật Khanh nói như vậy, trong lòng Đỗ Lăng Phong có chút hoài nghi, đứng dậy đi lên tầng.
Nhìn bóng lưng của ông ta biến mất phía đầu bậc cầu thang, Bùi Danh Chính mới mở miệng nói: “Em đã nói những gì?”
“Nói rõ lợi và hại của mối quan hệ này, còn về vấn đề tiếp tục hay từ bỏ, bản thân cô ấy tự quyết định.”
Nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của Đường Nhật Khanh, khóe môi Bùi Danh Chính không nhịn được nâng lên, anh chọn cô, quả nhiên không sai mà.
Không đến một lúc sau, phía đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Đỗ Lăng Phong đi xuống, sắc mật âm u khó coi, ông ta nhìn qua Bùi Danh Chính, sau đó quét ánh mắt về phía Đường Nhật Khanh, lãnh đạm nói: “Ban nãy tôi có hỏi Nhã Thanh, con bé nói quá đau lòng vì nhớ mẹ, do tôi hiểu sai ý con bé. Danh Chính, chuyện này, là chú trách nhầm cháu.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính chau mày, hơi ngưng lại, sau đó mới nói: “Không sao, chú Đỗ, nếu như hiểu nhầm đã được xóa bỏ, vậy thì không còn chuyện gì nữa.”
Đỗ Lăng Phong gật đầu: “Chi bằng như vậy đi, hai đứa ở lại đây, chú bảo đầu bếp chuẩn bị chút đồ ăn khuya…”
“Không cần đâu, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng cháu nên về rồi.” Bùi Danh Chính mở miệng từ chối, đưa tay ra nắm lấy tay Đường Nhật Khanh.
Ánh mắt của Đỗ Lăng Phong rơi trên hai đôi tay đang nắm của họ, cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy được, chú không giữ hai đứa lại nữa, hai đứa về cẩn thận.”
Bùi Danh Chính gật đầu, sau khi chào ông ta, anh kéo Đường Nhật Khanh đi thẳng ra ngoài.
Lên xe sau đó lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Đỗ. Lúc này Đường Nhật Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Danh Chính ở bên cạnh không nói gì, chỉ mỉm cười: “Không ngờ, em sẽ nói như vậy.”
Đường Nhật Khanh cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Nhìn là biết cha con nhà họ Đỗ muốn gán cho ánh cái tội lưu manh, biến thái, em không cứu anh thì ai cứu đây?”
Nhìn nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ bên cạnh, Bùi Danh Chính cũng mỉm cười, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Có em thật tốt.”
Nghe anh nói như vậy, gò má và khóe mắt Đường Nhật Khanh trong nháy mắt ửng hồng: “Được rồi, đừng sến súa nữa…”
“Xấu hổ cái gì chứ, anh vừa mới nói một câu ngôn tình như vậy, em đã không chịu nổi hay sao?”
Thuận tiện kéo người đẹp ôm vào trong lòng, Bùi Danh Chính nhéo nhéo tay cô, vừa nhẹ vừa nặng nhéo từng ngón tay cô: “Đợi đấu thầu xong dự án công trình lần này, anh sẽ dẫn em đi nghỉ ngơi thư giãn.”
Nhìn ngón tay vô danh trống trơn của cô, ánh mắt Bùi Danh Chính đột nhiên ngưng lại.
Hai người họ, cũng đã đến lúc cho nhau một thân phận rõ ràng rồi.
Hôm sau, Đường Nhật Khanh dậy từ sớm, lại là một tuần mới. Thứ hai đầu tuần luôn luôn có cuộc họp, hôm nay còn có một cuộc họp cổ đông được tổ chức, cô phải đi theo Bùi Danh Chính để ghi chép lại toàn bộ cuộc họp.
Mỗi lần tham dự cuộc họp cổ đông, Đường Nhật Khanh đều cảm thấy áp lực khác thường. Đối mặt với ánh mắt dò xét, sắc bén của các cổ đông, cô luôn không biết nên làm gì mới tốt.
Đi theo Bùi Danh Chính vào phòng họp, Đường Nhật Khanh lơ đãng giương mắt, quét ánh mắt về phía Bùi Duy ngồi một bên. Lúc này, anh ta cũng đang nhìn chằm chăm hai người họ bằng ánh mắt âm trầm. Mà trên mặt anh ta, vẫn còn dấu vết bầm tím lưu lại sau khi bị Bùi Danh Chính đánh ngày hôm qua.
Bùi Danh Chính ngồi xuống bàn hội nghị, trầm giọng nói: “Hôm nay, có vần đề gì cần thảo luận, mọi người mau nói đi.”
Một vị cổ đông nói: “Gần đây, công ty vẫn duy trì ổn định, nhưng hiện nay mọi người khá quan tâm đến việc đấu thầu các dự án công trình. Chúng tôi đều đã xem qua số liệu dự tính của bộ kế hoạch, chỉ cần công ty có thể lấy được dự án này, chắc chắn sẽ thu được nhiều lợi ích.”
Bùi Danh Chính thản nhiên đáp lời: “Ừm, tôi hiểu, hôm nay tôi và Phó giám đốc Bùi đều phụ trách đấu thầu dự án này, cuối cùng nó sẽ thuộc về ai, chúng ta cũng không nói trước được, vẫn nên đợi kết quả xong rồi nói.”
“Không thể nói như vậy chứ.” Đàm Bân ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Hôm nay là đấu thầu công khai, tất cả các công ty tham dự đều có cơ hội. Bùi Thị vốn là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành, nếu chúng ta không lấy được dự án công trình này, thì nên xem lại chính bản thân mình, không phải sao?”
Lời này của Đàm Bân rõ ràng là muốn nhắm vào Bùi Danh Chính. Nghe ông ta nói như vậy, những cổ đông khác cũng lần lượt gật đầu, biểu thị đồng tình.
Ông ta lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta đã để tuột mất đấu thầu dự án lần trước, lại còn thua bởi tập đoàn Tiêu thị. Lần này, cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải lấy được dự án này. Danh Chính, tôi nói có đúng không?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính âm trầm đi vài phần, sau đó giương mắt nhìn Đàm Bân: “Cổ đông Đàm nói không sai, tôi sẽ cố gắng chuyện đấu thầu, nhưng kết quả cụ thể như thế nào, tôi không thể quyết định được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!