CHƯƠNG 278: HỐI HẬN
Đường Nhật Khanh ở trong phòng bao cảm thấy không an tâm, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn đi theo tới đây, không nghĩ tới vừa mới đi tới góc rẽ liền nhìn thấy Bùi Danh Chính giơ nắm tay lên muốn đánh người.
Cô tiến lên, trực tiếp đem hai người tách ra, đẩy Bùi Danh Chính: “Hai người các anh muốn làm gì! Nhất định phải đem chuyện này huyên náo ầm ĩ lên như vậy sao?”
Bùi Danh Chính nắm chặt nắm đấm, cánh tay nổi gân xanh, vẫn căm tức nhìn Lục Nghiêu như cũ.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, ngăn ở trước mặt Lục Nghiêu nhìn Bùi Danh Chính nhẹ giọng khuyên nhủ: “Anh tỉnh táo lại chút đi.”
Một người là bạn trai của cô, một người khác là đàn anh cô quen biết nhiều năm, vốn là quan hệ này không xung đột lẫn nhau sao giờ lại náo thành loại cục diện như thế này chứ?
Có mấy nhân viên của Lâm Dụ cũng chạy tới, lúc nhìn thấy Lục Nghiêu liền kéo anh ta một cái: “Tổng giám đốc Lục, anh trở về cùng chúng tôi đi.”
“Đúng vậy, mọi người còn đang chờ anh đấy!”
Mấy người thay nhau thuyết phục lúc này mới tính là đem Lục Nghiêu lôi đi được.
Người vừa đi, chỗ góc rẽ cũng chỉ còn lại Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính, cô thở dài một hơi, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được rồi, chúng ta trở về đi.”
Bùi Danh Chính toàn thân trên dưới hiện ra lãnh ý, tận đến lúc Lục Nghiêu rời đi rồi mấy tế bào căng cứng của anh mới thả lỏng xuống.
Đường Nhật Khanh lại muốn khuyên thêm vài câu nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cả người bị Bùi Danh Chính một thanh ôm vào trong ngực, hai cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua thân thể của cô, ôm rất chặt.
Trầm mặc một lát, Bùi Danh Chính mới trầm giọng hỏi: “Thân là bạn trai của em, có phải anh làm chưa được tốt hay không?”
Hai người bọn họ một đường đi đến hiện tại, từ lúc mới bắt đầu là quan hệ hợp tác phát triển đến giai đoạn vừa là thầy vừa là bạn rồi đến quan hệ yêu đương nam nữ, thân phận không ngừng biến hóa, bởi vậy quan hệ mới càng thêm phức tạp. . .
Trái tim Đường Nhật Khanh trong nháy mắt mềm nhũn ra, cô đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng Bùi Danh Chính, nhẹ giọng an ủi: “Anh đã làm rất tốt.”
Mặc dù anh so với mấy người bạn trai thông thường lạnh lùng hơn rất nhiều, càng lý tính nhưng cũng càng thành thục.
Bùi Danh Chính buông cô ra, thân ảnh cao lớn đem cả người Đường Nhật Khanh đều bao phủ ở trong bóng tối, Đường Nhật Khanh cười cười, giống như là thường ngày anh vẫn an ủi cô như thế, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên trên mặt anh: “Em lại thích anh như thế này.”
Câu nói này, đường như đã chạm đến chỗ mềm mại nhất ở đáy lòng anh, trong lòng anh run rẩy liền cúi đầu xuống không chút do dự hôn Đường Nhật Khanh.
Một cái hôn dịu dàng kéo dài gần như đem hô hấp của Đường Nhật Khanh đều cướp đoạt đi, tận đến khi cô hô hấp dồn dập lại hỗn loạn, lúc này Bùi Danh Chính mới buông tay.
Hai gò má Đường Nhật Khanh đỏ bừng, bởi vì thân thể đã nóng lên nên toàn thân trên dưới liền lộ ra một cỗ khí tức thơm thơm mềm mềm khiến cho Bùi Danh Chính không tự chủ cổ họng phát khô, ánh mắt phiêu nhiên.
Đường Nhật Khanh nhỏ giọng mở miệng: “Chúng ta. . . Trở về đi?”
“Bây giờ liền về.” Bùi Danh Chính cong lên khóe môi, vươn tay nắm ở eo của cô.
Hôm nay, anh muốn ở trên người cô in dấu đầy vết thuộc về anh, dù sao Đường Nhật Khanh cũng chỉ có thể là của một mình anh, người khác ngay cả nửa phần cơ hội cũng không thể có!
Bùi Danh Chính nắm tay Đường Nhật Khanh cất bước đi xuống lầu, đúng lúc có một đôi nam nữ đang ôm nhau đi tới, cô gái nũng nịu mở miệng: “Duy thiếu, buổi tối hôm nay có tới chỗ kia của em không?”
“Một tuần này đều tới chỗ của em!” Bùi Duy nói, ngẩng đầu một cái nhìn thấy Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đang nắm tay nhau đi xuống liền không khỏi sững sờ.
Bốn người đối mặt, đều ngừng bước chân lại.
Bùi Duy kịp phản ứng lại trước, hướng về phía Bùi Danh Chính cười lạnh chào hỏi: “Anh cả, thật là đúng dịp… ”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Danh Chính đã ôm Đường Nhật Khanh tiếp tục xuống lầu giống như là hoàn toàn không nhìn thấy anh ta.
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, Bùi Duy nhíu mày nhìn hai người bọn họ cũng không hề quay đầu lại đi xuống lầu, trong lòng lập tức sinh ra một trận lửa giận.
Tận đến khi thân ảnh của hai người kia biến mất, cô gái bên cạnh Bùi Duy dựa vào người anh ta nhẹ giọng hỏi: “Người vừa rồi chính là anh cả của anh sao! Rất lạnh lùng đấy!”
Bùi Duy trong nháy mắt không còn chút hứng thú nào, một tay đẩy ra người phụ nữ trong ngực, sắc mặt trầm xuống.
“Duy thiếu, anh làm em đau!” Cô gái kia xốc nổi kêu lên một tiếng, vốn định lại muốn xuông về phía Bùi Duy ai ngờ vừa mới áp vào trên người Bùi Duy lại bị anh ta đẩy ra.
“Cút!”
Bùi Duy đột nhiên trở mặt khiến cô gái kia giật nảy mình, vội vàng run rẩy mở rộng bước chân chạy đi.
Bùi Duy đứng ở nơi đó, trong lòng nghẹn lại một hơi, từ đầu đến cuối không phát tiết ra được.
Dựa vào cái gì mà Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh có thể tình thâm ý cắt khiến cho người bên ngoài phải ghen tị mà anh ta lại có một cuộc hôn nhân thất bại, nhu cầu sinh lý còn phải tìm tới mấy chỗ như thế này để giải quyết!
Anh ta càng nghĩ càng giận, một cước đem thùng rác bên cạnh đạp lăn ra trên mặt đất.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, anh ta cầm lên xem nhìn thấy là Chương Tú Tú gọi đến thì càng cảm thấy tức giận, trực tiếp cúp điện thoại.
Bây giờ cả sự nghiệp và tình yêu của Bùi Danh Chính mọi thứ đều thuận lợi, mà anh ta lại không thuận lợi mọi thứ!
Trong nháy mắt, Bùi Duy lại có chút hối hận vì lúc trước không chịu hợp lại với Đường Nhật Khanh.
Thế nhưng là có một số người một khi bỏ qua thì cả đời này cũng không thể quay lại.
Cùng Bùi Danh Chính ngồi lên xe, Đường Nhật Khanh không nhịn được hỏi một câu: “Bùi Duy ở bên ngoài tìm phụ nữ như thế này. . . Có phải anh cũng nên khuyên nhủ anh ta một câu hay không? Dù sao anh ta cũng là người nhà họ Bùi mà.”
“Khuyên nó thì nó sẽ nghe sao?” Bùi Danh Chính lạnh lùng nói: “Nhìn nó như vậy thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày, con đường của nó sẽ bị chính nó phá hỏng.”
Nghe anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh cũng không biết phải nói cái gì, kịp thời thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, có phải hôm nào đó chúng ta cũng nên đi gặp mặt người của bên dự án một lần hay không, nghe nói muốn lấy được hạng mục này thì không tránh được phải đả thông quan hệ trên dưới.”
Bùi Danh Chính nhẹ gật đầu, thản nhiên nói: “Ừm, nên gặp thì vẫn phải gặp một lần, nhưng lúc đó em cũng không cần đi theo anh, loại trường hợp này vẫn là để Trương Phó đi theo anh tương đối tốt.”
Đường Nhật Khanh hiểu rõ, nói khẽ: “Vậy ngày mai đến công ty em sẽ sắp xếp lại công việc cho anh.”
Bùi Danh Chính gật nhẹ đầu, giọng nói cũng nghiêm túc hơn mấy phần, nói ra: “Đúng rồi, sau ngày thứ bảy, có thể anh sẽ cùng Hà Nhã Hàm đi ra ngoài một chuyến.”
Đường Nhật Khanh trong lòng xiết chặt, không nhịn được hỏi: “Hai người. . . Muốn đi làm gì?”
Từ sau đêm hôm Bùi Danh Chính và Hà Nhã Hàm gặp mặt, cô cũng cảm giác được cảm xúc của anh không đúng, không nghĩ tới cuối tuần bọn họ còn dự định cùng đi ra ngoài, cô nam quả nữ đơn độc ra ngoài, cô không thể không suy nghĩ nhiều. . .
“Đó là ngày giỗ của mẹ cô ta nên anh phải đi Đông Giao một chuyến, theo cô ấy đi tế bái một chút, ba giờ liền có thể trở về.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!