CHƯƠNG 262: CÔ GÁI NHỎ CHÌM TRONG TÌNH YÊU
Nghe Tiêu Nhạc Phi nói nhiều như vậy, Bùi Duy khó tránh được hơi động lòng, nhưng do dự hết lần này đến lần khác thì trong lòng anh ta vẫn có băn khoăn, người khác không hiểu Bùi Danh Chính, nhưng anh ta hiểu.
Anh ta quá hiểu rõ, nếu như Bùi Danh Chính thật sự muốn lấy được hạng mục công trình này, đừng nói là anh ta và Tiêu Nhạc Phi hai người hợp tác với nhau, cho dù có thêm một người thứ ba nữa thì e rằng cũng không phải là đối thủ của anh.
Dường như cảm nhận được do dự của anh ta, Tiêu Nhạc Phi tiếp tục mở miệng động viên: “Cậu Duy, không phải là chúng ta chưa hợp tác với nhau, đã có kinh nghiệm và nền tảng trước kia ư, cậu còn gì mà phải lo lắng nữa?”
Bùi Duy đặt cái ly trong tay lên bàn: “Nhưng mà Nhạc Phi, anh có biết là hạng mục công trình chính phủ giống như vậy phải có không ít mối quan hệ, nếu như anh không quen biết nhân viên ở bên trong để dắt cầu dựng tuyến, chúng ta cũng chỉ có thể bồi chạy, chính là pháo hôi.”
Tiêu Nhạc Phi ha ha cười: “Đương nhiên tôi hiểu điều này, tôi cũng đã kêu gọi đấu thầu rồi, ngược lại cũng quá trùng hợp, còn thật sự có một người bạn cũ mà tôi quen biết trước đây có thể giúp chúng ta, nếu như ngày khác cậu có thời gian, chúng ta cùng nhau gặp mặt.”
Thấy Tiêu Nhạc Phi đã có dự tính trước, trong đầu Bùi Duy suy nghĩ một lát, lập tức nâng mắt nhìn về phía anh ta, như trêu ghẹo lại giống như vạch trần mà mở miệng: “Xem ra thành kiến của anh đối với Bùi Danh Chính cũng không ít hơn tôi.” Tiêu Nhạc Phi nâng ly rượu lên, mỉm cười nhìn về phía anh ta: “Cũng như nhau cả thôi.”
Bùi Duy ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng cũng vươn tay lấy ly rượu trên bàn, nhẹ nhàng chạm ly với Tiêu Nhạc Phi, cười khẽ: “Đương nhiên tôi nguyện ý hợp tác với Tiêu thị các anh, hôm khác có cơ hội thì hẹn thời gian đi, chúng ta bàn chi tiết hơn.”
Nghe thấy anh ta đã đồng ý, trên mặt Tiêu Nhạc Phi lập tức đầy ý cười: “Cậu Duy, tin tưởng tôi, hợp tác lần này tuyệt đối sẽ không để cho cậu chịu thiệt thòi.”
Bùi Duy cuối thấp đầu, quét một ánh mắt nhìn giấy trên bàn bị anh ta vo thành một cục, trong ánh mắt đều là sự lạnh lùng.
Từ khi anh ta và mẹ của mình bước vào nhà họ Bùi, ân oán giữa anh ta và Bùi Danh Chính cũng bắt đầu từ đó, hiện tại cũng là thời điểm nên kết thúc rồi.
Buổi sáng hôm sau.
Đường Nhật Khanh vẫn đang trong giấc mơ, trong mơ màng cứ cảm thấy trên trán có cảm xúc ấm áp, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, giống như vẫn còn buồn ngủ mà nhìn một khuôn mặt đẹp trai.
Cô không hề do dự mà duỗi hai tay ra trực tiếp ôm lấy cổ của người đàn ông, làu bàu lầm bầm mở miệng: “Buồn ngủ quá, ngủ chút nữa đi.”
Bùi Danh Chính cười khẽ, bất đắc dĩ đưa tay kéo hai cánh tay của cô ra, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Anh phải đi rồi, hai ngày này em nhất định phải nghe lời, trở về sẽ mua quà cho em.”
Nói xong, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trán của cô gái ra đến sau tai, nhìn bộ dáng của cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cũng không nhẫn tâm quấy rầy, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Bước xuống lầu, thím Trương liền tiến đến chào đón: “Cậu chủ, cậu phải đi rồi sao?”
Bùi Danh Chính gật nhẹ đầu, nhẹ giọng dặn dò: “Chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Thím Trương gật đầu liên tục: “Đúng rồi cậu chủ, hôm qua cô Đường có nói với tôi, tối hôm nay và ngày mai cô ấy đến nhà bạn ở, hình như tên là Vãn Vãn, cậu có biết không?”
Bùi Danh Chính gật đầu: “Tôi biết rồi, cứ để cô ấy đi.”
Thím Trương gật gật đầu, lấy một túi giấy trong hộc tủ ở bên cạnh cẩn thận đưa cho Bùi Danh Chính: “Đây là bữa sáng mà tôi đã chuẩn bị cho cậu chủ, trên đường đi ăn lót dạ một chút.”
Bùi Danh Chính mấp máy môi, nhàn nhạt mở miệng: “Cám ơn thím Trương.”
Nói xong, anh cất bước đi ra khỏi cửa, để lại thím Trương đứng một mình tại chỗ.
Đợi đến khi bóng dáng của người đàn ông biến mất, thím Trương mới kịp phản ứng, bà có chút vui mừng quay đầu nhìn về phía người giúp việc ở bên cạnh: “Vừa rồi cậu chủ nói cảm ơn với tôi sao?”
Lúc trước Bùi Danh Chính rất lạnh lùng, không dễ thân thiết với người khác, ngày thường anh đối mặt với sự chăm sóc trong sinh hoạt hàng ngày của người giúp việc cũng rất lãnh đạm, nói cũng không nói nhiều vài câu, nhưng vừa rồi anh vậy mà lại cảm ơn với bà, thật sự rất hiếm thấy.
Quả nhiên, người nói chuyện yêu đương cũng sẽ thay đổi ít hoặc nhiều, mà sự thay đổi của Bùi Danh Chính, đương nhiên là công lao của Đường Nhật Khanh.
Đồng hồ vừa đến tám giờ, Đường Nhật Khanh đè tay tắt đồng hồ báo thức, mơ mơ màng màng mở to mắt, thân thể theo thói quen rúc sang bên cạnh, lại chụp hụt.
Lập tức, cô tỉnh táo thêm một chút, quay đầu nhìn về phía bên cạnh giường, trống rỗng, trong chăn cũng không có nhiệt độ, xem ra người đã đi từ sớm rồi.
Trong lòng đột nhiên có chút trống trải, Đường Nhật Khanh bước xuống giường, vừa rửa mặt vừa ngẩn người, lúc xuống lầu ăn sáng, thím Trương nhịn không được mà nhắc nhở: “Cô Đường, cô sao vậy? Bây giờ cũng sắp tám giờ rưỡi rồi, hôm nay không phải cô còn đi làm sao?”
Nghe bà nói như vậy, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện thời gian đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ. Cô vội vàng ăn xong miếng sandwich trong tay, nhanh chóng gật đầu: “Đúng rồi, hôm nay còn có rất nhiều công việc phải làm, tôi đi đây.”
Hôm nay là ngày mà cô và bất động sản Lâm Dụ đã hẹn một nhóm kế hoạch để gặp mặt, còn có một đống chuyện cần cô phải giải quyết, buổi tối còn có hẹn với Giang Vãn Vãn đi ăn thịt nướng, đương nhiên cô không thể làm chậm trễ công việc được.
Buổi sáng Đường Nhật Khanh đã sắp xếp xong hết người trong nhóm kế hoạch ở tập đoàn Bùi thị, sắp xếp xong xuôi địa điểm tiếp đãi và nhân viên tiếp đãi, chờ đến thời gian gặp mặt với Lục Nghiêu.
Cả buổi sáng bận không ngừng nghỉ, đợi sau khi xử lý hết tất cả mọi chuyện, cuối cùng Đường Nhật Khanh cũng có thời gian cầm cái điện thoại.
Nhận được tin nhắn Zalo của Bùi Danh Chính, cô mở ra xem, chỉ có một câu: “Trong công ty có chuyện gì không?”
Giọng nói cứng rắn, giống như là cấp trên hỏi thư ký về công việc, cũng không xen lẫn bất kỳ tình cảm dư thừa nào khác.
Đường Nhật Khanh có chút bất mãn, nhíu nhíu mày, giống như cố ý hỏi ngược lại một câu: “Anh không nhớ em hả?”
Bình thường từ trước đến nay đều là Bùi Danh Chính đùa giỡn Đường Nhật Khanh, bây giờ hai người lại ở hai nơi khác nhau, cách một cái màn hình, đương nhiên cô cũng bị ảnh hưởng mà tìm cơ hội để trêu ghẹo anh một chút.
Trong lòng tuôn ra suy nghĩ nghịch ngợm này, Đường Nhật Khanh lớn gan gửi mấy biểu tượng cảm xúc trái tim, muốn ôm ôm một cái.
Mấy phút sau, người đàn ông đã trả lời tin nhắn, chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản: “Nhớ em.”
Gương mặt Đường Nhật Khanh đỏ lên, dường như trong đầu có thể suy nghĩ ra vẻ mặt lúc Bùi Danh Chính nhắn hai chữ này.
Lúc cô cầm điện thoại cười ngây ngô, ở cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn, lúc này mới thấy Giang Vãn Vãn đứng ở cửa: “Vãn Vãn, sao cậu lại ở chỗ này?”
Nụ cười trên mặt Giang Vãn Vãn đều là vẻ mập mờ, ba bước thành hai đi đến trước bàn làm việc: “Nhắn tin với ai vậy, cười muốn phát ngốc luôn.”
Nghe cô ta nói như vậy, hai gò má của Đường Nhật Khanh như bị phỏng, vội vàng thu lại biểu cảm trên mặt, mở miệng phủ nhận: “Cái gì chứ, cậu đừng có nói lung tung, tớ chỉ là xem một chương trình hài thôi.”