CHƯƠNG 248: SỢ XẢY RA CHUYỆN GÌ NGOÀI Ý MUỐN
“Chuyện gì? Để chúng tôi đợi ở dưới tầng hơn nửa tiếng, dùng một cái lý do tổng giám đốc không ở đây để qua mặt chúng tôi, cô nói có chuyện gì!”
Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi trong đó có vẻ tức giận, đột nhiên đưa tay đẩy Tiểu Trương đang ở trước mặt ra.
Tiểu Trương lảo đảo vài bước, suýt chút nữa thì ngã trên đất, Đường Nhật Khanh vội tiến lên, giơ tay đỡ lấy cô ấy: “Cẩn thận.”
Cô mới vừa nói xong, lại ngẩng đầu, đã thấy người đàn ông kia chạy tới trước mặt cô.
Người đàn ông kia nổi giận đùng đùng trừng mắt với Đường Nhật Khanh rồi chất vấn: “Không muốn gặp mặt thì không muốn gặp mặt, sao phải tìm một cái lý do qua mặt chúng tôi!”
Đường Nhật Khanh vội mở miệng giải thích: “Không phải, tổng giám đốc Bùi của chúng tôi thật sự không ở đây, tôi cũng sợ trì hoãn thời gian của các anh, nên mới đề nghị các anh rời đi trước, thay đổi thời gian hẹn lần sau.”
Cô đã sớm nghe nói người của công ty Trúc Lam đều rất nóng tính, không ngờ hôm nay vừa gặp, quả đúng là như thế.
Tiểu Trương ở bên cạnh nhìn hai người đàn ông này giống như kẻ ác, nhịn không được tức giận nói: “Nếu các anh còn ra tay lần nữa, thì bây giờ tôi sẽ gọi cho bảo vệ!”
“Gọi bảo vệ?” Một người đàn ông béo khác nhịn không được cười cười: “Nhân viên của công ty lớn như các người cũng chỉ được như thế! Khinh thường công ty chúng tôi thì nói thẳng ra là được, trước đã đồng ý rồi lại thất hứa với chúng tôi, làm ra vẻ cái gì!”
Người còn lại nhân cơ hội đi đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, cầm lấy tay nắm cửa muốn đẩy cửa vào.
Đường Nhật Khanh vội vàng bước tới, trực tiếp chặn trước cửa văn phòng: “Xin lỗi, văn phòng tổng giám đốc không được phép tùy tiện đi vào!”
“Tránh ra! Tôi không nhìn thì sao biết được chuyện tổng giám đốc Bùi của các người không ở đây là thật sự hay là nói dối chúng tôi!”
Nói xong, hắn ta nâng tay, chặn tay Đường Nhật Khanh rồi trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa không có một bóng người, người nọ quét qua một lần, không thấy người, nhịn không được mắng thầm: “Con mẹ nó còn thật sự không ở đây! Vậy hẹn chúng tôi đến vào lúc này để làm gì! Nói cho cùng vẫn là muốn đùa giỡn chúng tôi!”
Đường Nhật Khanh nhân cơ hội lấy di dộng ra muốn gọi cho bảo vệ, nhưng vừa vặn người đàn ông kia xoay người, nhìn thấy Đường Nhật Khanh muốn gọi điện thoại, lập tức cảnh giác, vươn tay giữ chặt lấy cổ tay cô: “Làm gì! Thật sự muốn gọi cho bảo vệ?”
“Buông tay.” Đường Nhật Khanh cố nén tức giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người nọ.
Người kia chẳng những không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, Đường Nhật Khanh biến sắc, khuôn mặt nhỏ đau đến mức nhăn lại.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, một bóng người lao nhanh tới, đẩy người đàn ông đang nắm cổ tay của Đường Nhật Khanh ra.
Trương Phó bước tới, đẩy mạnh người đàn ông kia lên tường, cánh tay đặt ngang trên cổ người đàn ông kia.
Mấy nhân viên bảo vệ khác bước tới, hai ba cái đã giữ chặt người đàn ông khác.
Bùi Danh Chính bước tới phía trước, ánh mắt lạnh lùng, tầm mắt liếc qua hai người đàn ông kia, sau đó lập tức đi về phía Đường Nhật Khanh.
“Có sao không?”
Đường Nhật Khanh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Dường như vẫn lo lắng, Bùi Danh Chính trực tiếp vươn tay kéo tay của Đường Nhật Khanh qua, lúc nhìn thấy một vòng tròn đỏ trên cổ tay cô, không khỏi cau mày: “Như này còn nói là không sao?”
Không đợi Đường Nhật Khanh trả lời, Bùi Danh Chính đã xoay người, nhìn qua Trương Phó, trầm giọng ra lệnh: “Đưa hai người bọn họ đến đồn cảnh sát với tội danh cố ý gây thương tích!”
Người đàn ông bị nhân viên bảo vệ giữ chặt vẫn tức giận bất bình như trước: “Tổng giám đốc Bùi! Chúng tôi chỉ muốn cùng anh gặp mặt nói chuyện, thư ký của anh luôn từ chối, còn để chúng tôi đợi ở dưới tầng, sao kết quả lại thành lỗi của chúng tôi!”
“Đúng vậy! Chính các anh đã đặt thời gian gặp mặt ngay từ đầu, bây giờ người từ chối gặp mặt cũng là các anh! Chẳng lẽ thời gian của các người quý giá, thời gian của chúng tôi không được coi như thời gian sao!”
Hai người kia anh một câu tôi một câu, hùng hùng hổ hổ.
Bùi Danh Chính sắc mặt âm trầm dọa người, lập tức ra lệnh: “Đưa đi! Từ nay về sau, tập đoàn nhà họ Bùi sẽ không bao giờ có quan hệ làm ăn với Trúc Lam!”
Bỏ lại những lời này, anh kéo Đường Nhật Khanh, trực tiếp đi vào văn phòng.
Cửa “sầm” một tiếng đóng lại, sau một trận ồn ào, bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Đường Nhật Khanh có chút mơ hồ, bị Bùi Danh Chính kéo ngồi xuống sô pha, còn chưa hiểu rõ tình huống vừa nãy: “Không có sự cho phép, sao bọn họ có thể đi lên?”
“Ban đầu do Hồ Nguyệt Như sắp xếp lịch trình hẹn gặp người phụ trách của Trúc Lam vào buổi chiều, anh bảo cô ta lùi hẹn, cô ta chưa kịp thông báo nên người bọn họ đến, bên chúng ta không tiếp đãi, vừa vặn anh lại không ở công ty, bọn họ liền phát tiết tức giận trên người em.”
Nghe anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh lúc này mới phản ứng lại, một lát sau, cô lại hỏi: “Sao anh biết bên công ty xảy ra chuyện?”
Lúc này cô và mấy người Tiểu Trương, Tiểu Lưu cùng nhau ngăn bọn họ, sẽ không rảnh tay để gọi điện thoại cho nhân viên bảo vệ và thông báo cho anh, không ngờ anh về rất đúng lúc.
Bùi Danh Chính thuận tay lấy thuốc mỡ bôi một lớp lên vết thâm tím trên cổ tay của Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Hồ Nguyệt Như gọi điện thoại, nói văn phòng tổng giám đốc xảy ra chuyện, nên anh nhanh chóng quay trở về.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh do dự một chút rồi gật đầu.
Không ngờ Hồ Nguyệt Như còn giúp cô, chỉ sợ là bởi vì chuyện này có quan hệ với cô ta, bằng không cô ta cũng không tích cực như vậy?
Bùi Danh Chính bỏ thuốc mỡ xuống, nhìn vết xanh tím trên cổ tay trắng nõn của cô, nhíu mày nói: “Sau này loại chuyện này, em đừng xông lên phía trước.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Em thân là thư ký của anh, đương nhiên phải bảo vệ anh!”
Trong lòng Bùi Danh Chính ấm áp, vươn tay ôm Đường Nhật Khanh vào lòng: “Không cần bảo vệ anh, chỉ cần em có thể bảo đảm an toàn cho chính mình là anh yên tâm rồi.”
Trong lòng anh biết rõ, từ sau khi Đường Nhật Khanh đi theo anh, gặp không ít nguy hiểm, mà dự án công trình mà tập đoàn nhà họ Bùi muốn lấy được sắp tới, cũng là một trận đánh ác liệt, có xen lẫn bao nhiêu sự ngấm ngầm hay công khai, anh cũng không rõ.
Đột nhiên, Bùi Danh Chính sắc mặt nghiêm túc nói: “Hay là, em tạm thời quay về biệt thự nghỉ ngơi một khoảng thời gian?”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh giật mình, vội hỏi: “Tại sao?”
Đôi mắt Bùi Danh Chính lạnh lùng, trầm giọng mở miệng: “Dự án công trình của doanh nghiệp nhà nước kia không đơn giản như mặt ngoài, anh sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Anh uyển chuyển nói, nhưng Đường Nhật Khanh vẫn hiểu được anh lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó làm hại đến cô.
Có thể tiếp theo lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh lại không ở bên cạnh cô, vậy đến lúc đó cũng không đơn giản là chuyện bị một vết thương nhỏ như vậy.
Đường Nhật Khanh cau mày, nói: “Không cần, em muốn ở bên cạnh anh.”
“Đường Nhật Khanh.” Bùi Danh Chính nghiêm túc gọi tên cô: “Không phải tất cả mọi chuyện đều đơn giản như chúng ta tưởng tượng.”