CHƯƠNG 238: BỆNH TIM TÁI PHÁT
Đường Nhật Khanh sững sờ đứng nguyên chỗ không biết làm sao, thấy Phùng Thiến nằm trên mặt đất càng ngày vẻ mặt càng thống khổ, cô cắn răng hạ quyết tâm quay trở lại.
“Phùng Thiến, cô sao vậy?”
Đường Nhật Khanh muốn hỏi thăm một chút nhưng Phùng Thiến lại chỉ lấy tay che ngực, mắt trợn trắng, thân thể cứng đờ, cả người giống như là sắp ngất đi!
Chẳng lẽ. . . Cô ta bị bệnh tim à?
Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu Đường Nhật Khanh, cô liền hoảng sợ vội vàng lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi 120: “. . . Xe cứu thương, nơi này là tập đoàn Bùi thị, có người té xỉu!”
Đợi sau khi cô nói rõ ràng địa chỉ và tình huống xong liền cúp điện thoại, cô lập tức ngồi xổm xuống nhẹ giọng kêu gọi: “Phùng Thiến. . . Phùng Thiến…”
Phùng Thiến không hề có chút phản ứng nào, Đường Nhật Khanh lạnh cả tim vươn tay ra thăm dò mạch đập của cô ta nhưng lại phát hiện mạch đập căn bản không hề nhảy lên. . .
Đường Nhật Khanh vội vàng tới gần bộ ngực của cô ta cúi người xuống nghe, trong lồng ngực cũng không hề truyền đến tiếng tim đập, ngay cả tiếng động yếu ớt nhất cũng không có!
Không được! Nếu như xe cứu thương không thể đến kịp thời nói không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện!
Dưới tình thế cấp bách, Đường Nhật Khanh đột nhiên nghĩ đến phương pháp cấp cứu khẩn cấp, ép tim ngoài lồng ngực!
Trước kia khi cô còn đang học đại học đã được dạy qua phương pháp ép tim ngoài lồng ngực này nên vẫn còn nhớ mang máng cách làm!
Bất chấp tất cả, lúc này cứu người là quan trọng nhất, Đường Nhật Khanh lập tức kéo thân thể Phùng Thiến nằm thẳng ra, đảm bảo rằng cô ta có thể hô hấp thông suốt sau đó lập tức quỳ xuống ở bên người cô ta hai tay chụm lại, ấn xuống ở chỗ xương ức của cô ta bắt đầu tiến hành ép tim ngoài lồng ngực!
Một, hai, ba, bốn, năm…
Tần số giống nhau cường độ giống nhau liên tiếp nhấn xuống ba mươi lần, Đường Nhật Khanh thở hồng hộc dừng lại sau đó tiến hành hai lần hô hấp nhân tạo, tiếp theo lại lặp lại ba mươi lần ép tim ngoài lồng ngực. . .
Làm liên tiếp ba lần cô đã mệt tới mức thở hồng hộc, hai cánh tay đều đã mỏi nhừ.
Chỉ có một mình cô làm như thế này chắc chắn sẽ không được! Cô muốn gọi người đến giúp đỡ!
Đường Nhật Khanh vừa định đứng dậy kêu cứu thì đột nhiên phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, cô giật mình vội vàng ngẩng đầu lên liền thấy Hồ Nguyệt Như và trợ lý tiểu Lưu cứng đờ đứng ở cửa.
Ánh mắt Hồ Nguyệt Như rơi vào trên tay Đường Nhật Khanh đang đặt ở trên cổ Phùng Thiến, cô ta kịp phản ứng lại trước liền vội vàng mở miệng chất vấn: “Đường Nhật Khanh! Cô đang làm gì vậy!”
Đường Nhật Khanh không lo được nhiều như vậy, vội vàng mở miệng: “Mau tới cứu người! Nhanh lên!”
Tiểu Lưu bị dọa cho sợ choáng váng, sau khi bị Đường Nhật Khanh rống lên một câu mới kịp phản ứng lại, run rẩy tiến lên đây.
“Tôi đã gọi xe cứu thương, tiểu Lưu cô nhanh đi ra đón đi! Chờ sẵn ở cửa thang máy!”
Tiểu Lưu lập tức cuống quít gật đầu, co cẳng chạy đi.
Rốt cục, xe cứu thương đã đến, nhân viên y tế đem Phùng Thiến đặt lên trên xe cáng cứu thương, bước nhanh chạy vào thang máy, Đường Nhật Khanh cũng liền vội vàng đi theo xuống lầu.
Những người ở đại sảnh lầu dưới cũng đều bị kinh động, xe cứu thương dừng ở cổng vang lên tiếng còi báo động, khắp nơi đều trở nên hỗn loạn.
Xe cáng cứu thương đẩy ra phía ngoài cực nhanh, đột nhiên ở cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh trực tiếp chạm mặt với bọn họ.
“Thiến Thiến. . . Thiến Thiến!”
Sắc mặt Đàm Bân kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin thất kinh chạy theo xe cáng cứu thương ra bên ngoài, đột nhiên thấy được Đường Nhật Khanh bên cạnh vẻ mặt lập tức đại biến.
Trong nháy mắt nhìn thấy Đường Nhật Khanh đó, sắc mặt Đàm Bân lập tức trở nên xanh xám khó coi: “Là cô! Thì ra là cô!”
Ông ta không chút khách khí vươn tay bắt cánh tay Đường Nhật Khanh lại, dường như muốn lôi kéo cô ngã xuống.
Đường Nhật Khanh vừa sốt ruột, một thanh hất tay ông ta ra, lên tiếng nói: “Chờ đem người đưa đến bệnh viện an toàn đến lúc đó tôi sẽ giải thích với ông!”
Cô vứt xuống câu nói này xong liền bước nhanh đuổi theo xe cáng cứu thương.
Đàm Bân cũng ý thức được bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm đành phải kìm nén cơn giận lại cũng chạy theo lên xe cứu thương.
Xe cứu thương lăn bánh, Hồ Nguyệt Như vẫn luôn đi theo từ văn phòng Tổng giám đốc đuổi xuống tới lầu dưới đứng tại cửa chính, sắc mặt trầm lãnh.
Tiểu Lưu đứng bên cạnh cô ta dường như có chút sợ hãi, lo lắng hỏi: “Chị Nguyệt Như, bây giờ có phải chúng ta cũng đi tới bệnh viện hay không?”
Trầm mặc trong chớp mắt, đột nhiên trong đầu Hồ Nguyệt Như nảy ra một tia ý nghĩ, cô ta âm thầm nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Đi chứ! Chúng ta đương nhiên là phải đi! Chúng ta là người chứng kiến chuyện này mà!”
Nói xong cô ta cất bước đi xuống lầu, đưa tay cản lại một chiếc tắc xi, tiểu Lưu thấy thế cũng không dám dừng lại vội vàng đuổi theo.
Cửa phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố, Phùng Thiến bị bác sĩ y tá đẩy vào mà Đường Nhật Khanh và Đàm Bân thì bị cản lại ở bên ngoài.
Đàm Bân nhìn cửa phòng cấp cứu đóng lại, sắc mặt tái xanh phẫn hận nắm chặt nắm đấm, ông ta quay người nhìn về phía Đường Nhật Khanh chất vấn: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì! Cô nói đi! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!”
Nhìn Đàm Bân nổi giận đùng đùng xông lên trước, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, hết sức giữ vững tỉnh táo: “Vừa rồi tôi trở lại văn phòng đã nhìn thấy Phùng Thiến đứng ở trong phòng làm việc của tôi, tôi hỏi cô ta muốn làm gì thì cô ta đột nhiên cầm đồ vật trong phòng đập lên người tôi… còn hướng về phía tôi gầm rú, cô ta còn định cầm chậu hoa muốn nện tôi, tôi vừa định chạy đi thì cô ta đã tự mình té ngã trên đất… Tôi thấy sự tình không đúng nên lập tức gọi xe cứu thương. . .”
“Nói hươu nói vượn! Tôi thấy chính là cô cố tình!” Đàm Bân giận không kềm được: “Nó bị bệnh tim bẩm sinh không thể tức giận, cô chính là cô ý muốn hại chết nó!”
“Tôi không có!” Đường Nhật Khanh bị Đàm Bân ép cho từng bước lui lại.
Bên cạnh có y tá thấy sự việc không đúng, mắt thấy Đàm Bân muốn đưa tay đánh người liền vội vàng tiến lên ngăn ông ta lại: “Có chuyện thì từ từ nói! Bệnh viện không cho phép động tay động chân!”
Bị y tá ngăn lại, Đàm Bân đã tỉnh táo lại một chút, nhưng con ngươi nhìn Đường Nhật Khanh vẫn băng lãnh dị thường như cũ, ông ta đưa ngón trỏ ra chỉ vào Đường Nhật Khanh: “Nếu như Thiến Thiến có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ để cho cô nợ máu trả bằng máu!”
Đường Nhật Khanh nắm chặt nắm đấm, phía sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Y tá đem Đàm Bân khuyên đến một bên, kéo ra khoảng cách của hai người.
Đúng lúc này, Hồ Nguyệt Như cùng trợ lý tiểu Lưu từ hành lang bên kia chạy tới.
“Phùng Thiến đâu? Tình hình thế nào rồi?” Hồ Nguyệt Như bước nhanh về phía trước, mở miệng hỏi thăm Đường Nhật Khanh, Đường Nhật Khanh lông mày nhíu chặt, nửa ngày đều không nói ra một câu.
Hồ Nguyệt Như dùng ánh mắt còn lại liếc qua Đàm Bân bên cạnh, cố ý lên giọng, mở miệng hỏi: “Thư ký Đường, cho dù cô có thâm cừu đại hận lớn hơn nữa thì cũng không thể ra tay độc ác như vậy được?”
Đường Nhật Khanh nghe tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Nguyệt Như: “Cô nói cái gì?”
“Tôi và tiểu Lưu đều nhìn thấy, vừa rồi cô ở văn phòng đã làm những chuyện kia với Phùng Thiến. . .”
Đàm Bân ở bên cạnh nghe tiếng lập tức cất bước đi tới, trầm giọng chất vấn: “Cô nói cái gì?”