CHƯƠNG 207: EM SẼ KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ ĐÂU
Khi người đàn ông nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, mọi người xung quanh cũng dồn ánh mắt về phía hắn ta. Hắn ta giống như không thể chịu đựng được ánh mắt dò xét của các chủ cửa hàng, bàn tay của hắn nắm chặt lại, cất giọng la oai oái về phía Bùi Danh Chính: “Ai nói tôi không phải là chủ cửa hàng? Tôi đã mua hai căn, sao không phải là chủ cửa hàng hả!”
Bùi Danh Chính dường như đã sớm nghĩ ra hắn ta sẽ chống chế như vậy, lạnh lùng nở nụ cười, anh dừng một chút, nhìn về phía đám người kia: “Có một số kẻ đã trà trộn vào trong đây, phô trương thanh thế, cáo mượn oai hùm, cố ý châm ngòi ly gián, chọc giận mọi người. Xin các vị chủ cửa hàng cần phải cảnh giác cao độ, phải nhìn thấy rõ ràng, mọi người có phải đã bị người khác sử dụng làm vũ khí lợi dụng hay không.”
Bùi Danh Chính cực kỳ trung khí nói mấy câu, lập tức để cho những người bên trong kinh ngạc giật mình, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ngờ vực nhìn về phía những người bên ngoài.”
Vốn những chủ cửa hàng ở quảng trường Hàn Đạt bị dao động đa số đều là người già, có năng lực nhận biết không đủ, bọn họ lỗ tai mềm, nghe người ta nói nhiều vài câu liền bị lay động, những kẻ xấu ở phía sau chính là nhìn đúng điểm này, nên mới sắp xếp người tới đây để châm ngòi thổi gió, cố ý tạo ra sự cố.
Lại có âm thanh truyền ra từ trong đó người: “Nói hươu nói vượn, anh bớt đứng đây mê hoặc lòng người đi! Hoặc là anh đem tiền lúc trước mà chúng tôi mua cửa hàng trả lại cho chúng tôi, hoặc là cho chúng tôi một lời giải thích. Bây giờ các người muốn xây quảng trường, vậy những cửa hàng lúc trước của chúng tôi sẽ như thế nào?”
“Đúng! Trả tiền, trả tiền lại cho chúng tôi!”
Vừa nghe đến trả tiền, mọi người liền đồng thanh hô, vung tay la hét loạn xạ, thậm chí có một số người đứng cách Bùi Danh Chính chỉ tầm một mét, cây gậy trên tay chỉ cần vung đến là có thể đụng trúng Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính không hề hoảng chút nào, những người bảo vệ cường tráng kia cùng nhau tiến lên phía trước, vây anh ở phía trong.
Bùi Danh Chính cầm cái loa trong tay Trương Phó qua, điều chỉnh âm thanh, mở miệng nói: “Các người nghe cho kỹ đây, nếu cứ tiếp tục gây chuyện, cho dù một đồng tiền thì Bùi thị không đưa ra.”
Anh vừa nói lời này xong, đám người lập tức an tĩnh không ít.
Trong lòng của mấy chủ cửa hàng này rất rõ ràng, thế lực của bọn họ rất yếu, căn bản cũng không phải là đối thủ của Bùi thị. Bây giờ, bọn họ cũng là vì ỷ vào nhiều người, nên mới dám vây tại cửa ra vào, nếu như thật sự trở mặt với Bùi thị, chỉ sợ cả hai bên cũng không có chỗ tốt gì.
Bùi Danh Chính liếc mắt nhìn đám người kia, cuối cùng tầm mắt dừng trên người đàn ông lúc nãy dẫn đầu gây ồn ào, anh dừng lại một chút, đẩy bảo vệ ở trước mặt ra, đi thẳng về hướng của hắn ta.
Người đàn ông kia lúc nãy còn càn rỡ đắc ý, bây giờ lại bị Bùi Danh Chính để ý tới, hiển nhiên niềm tin của hắn ta không đủ, không ngừng lùi lại phía sau, nhưng phía sau cũng toàn là người, cho dù hắn ta có lui bao nhiêu cũng không lui khỏi được đám đông.
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm vào hắn ta, trầm giọng hỏi: “Lúc nãy anh đã nói anh có mua hai cửa hàng ở quảng trường Hàn Đạt, vậy anh nói một chút thử xem, cửa hàng của anh ở vị trí nào?”
Người đàn ông kia hiển nhiên không nghĩ tới Bùi Danh Chính sẽ hỏi như vậy, hắn ta sững sờ, ấp úng trả lời không được, lại cố giả vờ bình tĩnh: “Cửa hàng của tôi ở đâu thì có liên quan gì đến anh, chính là ở trong tầng cao của quảng trường Hàn Đạt chưa hoàn thành…”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính hơi mỉm cười, lại nhìn về phía một người đàn ông trung niên ở bên cạnh, hỏi thử: “Vị trí cửa hàng của ông ở đâu, ông có nhớ rõ không?”
Người đàn ông trung niên do dự một chút, mở miệng trả lời: “Ở tòa B, góc rẽ ở tầng ba, mã số là 276.”
Bùi Danh Chính gật nhẹ đầu, ánh mắt lại chuyển sang người đàn ông gây chuyện lần nữa: “Anh bỏ tiền ra mà lại không nhớ rõ vị trí cửa hàng của mình, nói cho cùng, cũng chỉ có một nguyên nhân…”
Bùi Danh Chính cố ý kéo dài giọng nói, ánh mắt nhìn về phía hắn ta sắc bén thêm mấy phần: “Anh căn bản cũng không phải là chủ cửa hàng, anh là người được người khác phái tới đây để gây rối.”
Bùi Danh Chính vừa dứt lời, những chủ cửa hàng ở bên cạnh đều đồng loạt nhìn về người đàn ông kia, lần này cũng không có người tiếp tục ồn ào.
Nếu như hắn ta thật sự đã mua, chắc chắn sẽ nhớ kỹ vị trí và số hiệu của cửa hàng, nhưng hắn ta lại ấp úng, quả thật có vấn đề.
“Tôi không có!” Người đàn ông cố gắng ngụy biện, nhưng đối mặt với ánh mắt của mọi người, tất cả những lời giải thích đều trở nên vô dụng.
Bùi Danh Chính lập tức quay đầu nhìn về phía bảo vệ ở sau lưng, chỉ cần một ánh mắt, bọn họ liền hiểu ý ngay lập tức, nhanh chóng tiến lên phía trước để bắt người khả nghi bên trong.
Hiện trường lập tức loạn hết cả lên, những tên khả nghi kia thấy không thể giả bộ được nữa, lại bị bảo vệ vây quanh không thể trốn thoát, trực tiếp cầm gậy trong tay vung lên đánh nhau.
Nhóm chủ cửa hàng thấy tình hình này, sự hăng hái và quyết tâm lập tức mất hơn phân nửa, xoay qua xoay lại tránh né. Có một kẻ khả nghi đứng rất gần Bùi Danh Chính, nhìn thấy Bùi Danh Chính đứng đơn độc một mình, liền cầm cây gậy trong tay đi về phía anh. Bùi Danh Chính đưa tay chặn lại, trực tiếp dùng cánh tay đỡ cây gậy, hung hăng nhấc chân đạp người kia một cái.
Đường Nhật Khanh bị tài xế lái xe thả ở đầu phố, lo lắng đi cả một đoạn đường, xa xa đã có thể nhìn thấy có một đám người rộn rộn ràng ràng ở cửa chính của Bùi thị, cả trái tim cũng thắt chặt ở cổ họng.
Cô vội vàng bước nhanh đến gần, lúc này mới phát hiện có một số người đang chạy trốn, một số khác thì ra tay đấm đá với bảo vệ.
Ánh mắt Đường Nhật Khanh lướt qua đám người, rốt cuộc cũng nhìn thấy Bùi Danh Chính, nhìn thấy có người cầm theo cây gậy đánh nhau với anh, trái tim giống như ngừng đập, cô không hề quan tâm mà vọt vào trong đám người trong nháy mắt.
Cô biết mình không nên đem chuyện của mẹ mà giận chó đánh mèo đổ hết lên người anh, càng không nên trong tình huống khẩn cấp này mà không ở bên cạnh anh…
Trong lòng Đường Nhật Khanh cảm thấy chua xót, chỉ muốn lập tức chạy đến bên cạnh anh, xác nhận anh không hề có chút tổn hại nào, thân thể vẫn khỏe mạnh.
Bùi Danh Chính vừa đá ngã người đàn ông kia xuống mặt đất, một chân anh giẫm lên bàn tay của người đàn ông kia, giật mạnh cây gậy gỗ trong tay của hắn ta ra, vẫn còn chưa đứng dậy, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Cẩn thận!”
Cũng chỉ trong một giây sau, anh cảm thấy sau lưng mình ấm áp, giống như được người khác ôm lấy từ phía sau.
“Bịch!”
Bùi Danh Chính nghe được một âm thanh gần trong gang tấc, giống như âm thanh bị gậy gỗ đánh trúng, phía sau chấn động, nhưng lại không cảm nhận được đau đớn.
Bùi Danh Chính bỗng nhiên quay người lại, thấy được một khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt vốn không có chút dao động nào lại lập tức thay đổi: “Đường Nhật Khanh!”
Anh xoay người nhìn thấy Đường Nhật Khanh cau mày, thân thể mềm nhũn, Bùi Danh Chính vươn tay thuận thế ôm cô lại.
Người đàn ông cầm gậy đứng cách đó một mét thấy đánh nhầm người, nhất thời ngẩng ra, kinh ngạc chớp mắt một cái.