CHƯƠNG 206: CHỦ CỬA HÀNG GÂY NÁO LOẠN
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, nhìn về phía thím Trương, mở miệng hỏi: “Anh ấy…không ở nhà ạ?”
“Lúc sáng cậu chủ không đợi được cô, nên đến công ty rồi, trước khi đi còn nhận một cuộc điện thoại, hình như là có chuyện gấp gì đó.”
Lông mày Đường Nhật Khanh càng nhíu chặt, có lẽ trong lòng cũng đoán được là có chuyện gì.
Gần đây tất cả chuyện trong công ty chỉ có chuyện ở quảng trường Hàn Đạt là ầm ĩ nhất, Bùi Danh Chính vội vội vàng vàng rời đi như vậy, chắc hẳn có liên quan đến chuyện này.
Ban đầu, cô đã đồng ý giải quyết vấn đề cùng Bùi Danh Chính, nhưng mà bây giờ cô lại trốn trong nhà, không có ở hiện trường cùng với anh.
Hôm qua ở yến hội, chuyện làm ấm tử sa vỡ vụn lớn như vậy, anh cũng có thể đứng ra gánh trách nhiệm cùng cô, còn cô lại vì chuyện của mẹ mà trách anh, trút tất cả sự giận dữ lên người anh.
Đường Nhật Khanh sinh ra nỗi hổ thẹn, cô cũng không ngồi yên nữa, đứng thẳng người dậy: “Bây giờ tôi đến công ty.”
“Cô Đường!” Thím Trương cũng vội vàng đứng lên theo, mở miệng gọi cô lại: “Cô Đường, cô đừng lo lắng, cô cứ ăn cơm trước đã, sau đó đi cũng không muộn mà!”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, lúc này mới nhớ từ tối qua đến bây giờ cô vẫn chưa ăn gì vào bụng, tay chân có chút mất sức lực.
Bị thím Trương giữ lại, lúc này cô mới ngồi xuống lần nữa bắt đầu ăn cơm.
Sau khi cố gắng ăn cơm thật nhanh, Đường Nhật Khanh thay quần áo, lập tức bắt một chiếc taxi, hướng thẳng về phía công ty.
Tài xế ung dung chậm rãi lái xe, bật radio nghe tin tức, Đường Nhật Khanh lúc đầu vốn cũng không thấy lo lắng, nhưng đột nhiên nghe được bên trong truyền đến thông báo mới nhất về tình hình giao thông.
“Cửa chính của tập đoàn Bùi thị tập trung một đám người, khiến đoạn đường Cẩm Tú ùn tắc giao thông đã nửa tiếng đồng hồ, các tài xế xin chú ý đi đường vòng.”
Nghe được hai chữ Bùi thị, tai Đường Nhật Khanh không khỏi vểnh lên, nhưng tiếp theo cũng chỉ là tin tức về các đoạn đường giao thông khác.
Tài xế đưa tay vặn volume nhỏ lại, quay đầu lại hỏi Đường Nhật Khanh: “Cô ơi, không phải là cô muốn đến tập đoàn Bùi thị ở đường Cẩm Tú đó chứ? Ở chỗ đó đang có người gây loạn, bị kẹt xe rồi, không dễ đi đâu, tôi đưa cô tới con đường khác, cô xem có được không?”
Trái tim Đường Nhật Khanh đột nhiên bị thắt chặt, cô vội vàng mở miệng hỏi thăm: “Gây chuyện? gây chuyện gì ạ?”
“Cô còn chưa biết hả? Sáng nay, ở trước cửa tập đoàn Bùi thị bị một nhóm người vây kín, hình như là ông chủ của cửa hàng ở quảng trường Hàn Đạt khu Thành Tây đến tìm chủ tịch Bùi thị đòi quyền lợi tài sản, tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Tài xế còn tiếp tục tự lẩm bẩm: “Tôi khuyên cô nha, nếu như không có chuyện gì gấp thì đừng nên đến đó, đám người kia ai cũng cầm gậy gỗ, buổi sáng tôi chạy qua còn giật nảy mình…”
Đại não Đường Nhật Khanh trống rỗng trong chớp mắt, hôm qua cô đã nghe Bùi Danh Chính nhắc đến chuyện có một chủ cửa hàng muốn đến tìm Bùi thị đòi công bằng, nhưng không ngờ đến chuyện đó lại phát triển đến bước này.
“Chú ơi, chú chạy nhanh một chút đi!”
Tài xế giật mình: “Đi…đi đâu?”
Đường Nhật Khanh gấp gáp: “Tập đoàn Bùi thị! Phiền chú lái nhanh một chút, tôi sẽ đưa thêm tiền cho chú.”
Bây giờ Bùi Duy còn bận bịu chuyện liên quan đến hôn sự, chắc chắn sẽ không ở công ty, tất cả gánh nặng đều rơi vào một mình Bùi Danh Chính, nhiều chủ cửa hàng như vậy lại ngăn ở cổng gây chuyện, chỉ sợ một mình anh ứng phó không nổi…
Đường Nhật Khanh vừa sốt ruột vừa xấu hổ day dứt, nếu như hôm nay cô không tùy hứng như vậy, ít nhất bây giờ còn có thể ở bên cạnh Bùi Danh Chính, thế nhưng…
Đường Nhật Khanh nắm chặt nắm tay, cả trái tim cũng vọt lên đến cổ họng, hận không thể làm cho tốc độ xe chạy nhanh hơn nữa, lại nhanh hơn nữa…
Trước cổng tập đoàn Bùi thị.
Một đám người đứng chặn ở cổng, tiếng người ồn ào, ầm ĩ.
Có thể nhìn ra được, đám người đang ngăn ở cổng kia chính là những người gây chuyện lần này, bọn họ đứng chắn hết ở cổng, những người trong tòa cao ốc không đi ra được, người ở bên ngoài cũng không đi vào được.
“Gọi chủ tịch Bùi của các người ra đây nhanh đi, cho chúng tôi một lời giải thích.”
Dẫn đầu là giọng nói to của một người đàn ông, ngay sau đó, đám người đứng xung quanh cũng ồn ào hưởng ứng.
Một nhóm bảo vệ ngăn ở trước mặt bọn họ, nhưng đối phương người đông thế mạnh, nếu như thật sự xảy ra xung đột, chỉ sợ nhóm người bảo vệ này cũng không chống lại nổi.
Bùi Danh Chính đứng ở lầu ba nhìn ra phía bên ngoài, có thể nhìn thấy rõ ràng đám người đứng bên dưới.
Trương Phó tiến lên mở miệng dò hỏi: “Chủ tịch, thật sự không cần báo cảnh sát sao?”
Buổi sáng vốn chỉ có ba đến năm chủ cửa hàng đến đòi công bằng, nhưng bọn họ thương lượng không có kết quả, cứ đứng ở cửa không chịu rời đi, không biết tại sao chỉ một lúc sau, chủ của các cửa hàng tập trung ngày càng nhiều, đều đứng tụ tập ở cửa ra vào, buộc bọn họ phải ra giải thích.
Nhưng chuyện này không phải chỉ dùng một hai câu là có thể nói rõ ràng, mảnh đất này vốn vẫn còn vấn đề, số liệu còn chưa hoàn thành, nhà đầu tư đã ôm tiền chạy mất. Nhưng chủ của những cửa hàng này đều có giấy chứng nhận tài sản hợp pháp, tiền đã đưa rồi, nhưng lợi vẫn chưa thu lại được, đương nhiên bọn họ sẽ đem chuyện này đặt lên đầu Bùi thị, đây cũng chính là nơi bắt đầu của sự tranh chấp.
Ánh mắt Bùi Danh Chính hơi trầm xuống, tầm mắt đảo qua đám người ở phía dưới, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Báo cảnh sát sẽ chỉ khiến bọn họ sinh ra tâm lý phản kháng và chống đói, đối với việc giải quyết vấn đề cũng không có tác dụng gì.”
Huống chi chuyện này cũng không hề đơn giản như vậy.
Bùi Danh Chính hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Trương Phó: “Tôi kêu cậu điều đám người kia đến, đã đến chưa?”
Trương Phó gật đầu: “Đã đến rồi.”
Bùi Danh Chính gật gật đầu, trong lòng đã có dự định.
Lúc nãy anh đã đứng ở lầu ba quan sát nửa ngày, nhìn ra mánh khóe của đám người kia, trong đám người kia, không phải ai cũng là chủ cửa hàng, có mấy người trà trộn vào, rất rõ ràng, bọn họ cố ý khiêu khích sự phẫn nộ của mọi người, châm ngòi ly gián.
Phần lớn những người mua cửa hàng là người trung niên, hoặc là có vài người đầu tư, bọn họ ai ai cũng thể hiện sự bi phẫn, mà xen lẫn trong đám người đó có những người đàn ông rất trẻ, thân hình cường tráng, thần sắc trông rất cẩn thận.
Thoạt nhìn thì cũng không nhìn ra cái gì, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy bọn họ lén lút như ma quỷ.
Những người kia, tám phần mười là những người được cố ý phái đến đây để quấy rối ồn ào. Mà hạng mục ở mảnh đất Thành Tây kia từ khi khởi động đến nay, không có một chủ cửa hàng nào đến đòi lời giải thích, chỉ trong mấy ngày gần đây, mấy người chủ cửa hàng đến như ông vỡ tổ, sự việc rất kỳ quặc, tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
Đám người mà Trương Phó sắp xếp đã đến, Bùi Danh Chính sau khi phân phó đơn giản với bọn họ, sau đó trầm giọng nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp bọn họ.”
Hiện tại tất cả mọi người đều nhao nhao la hét muốn gặp người chủ tịch là anh dây, anh dĩ nhiên cũng không thể lại trốn tránh.
Dẫn đầu năm sáu bảo vệ có dáng người cường tráng, Bùi Danh Chính đi xuống lầu, đến lầu một, còn chưa đi đến cửa chính, có người đã nhìn thấy anh, hô lớn: “Bùi Danh Chính đến rồi!”
Âm thanh này vừa vang lên, đám người liền rối loạn, nhóm bảo vệ đang ngăn trước mặt bọn họ thiếu chút nữa không chống đỡ được.
“Bùi Danh Chính! Cho bọn tôi một lời giải thích!”