CHƯƠNG 203: NHÌN EM SA VÀO LÒNG NGƯỜI KHÁC?
Trong lòng Đường Nhật Khanh rõ ràng, Bùi Danh Chính muốn nói với Bùi Duy nhất định là có liên quan với hạng mục quảng trường Hàn Đạt gần đây, cô cũng không hiểu tình huống, đi theo không bằng ngồi đây đợi Bùi Danh Chính quay lại.
Có người phục vụ đi tới đưa nước trái cây, Đường Nhật Khanh ngồi trên sofa uống một hớp, nhớ tới chuyên ban nãy, trong lòng tự trách.
Hôm nay xảy ra ngoài ý muốn như vậy, chỉ sợ người trong vòng đều truyền đi tin tức này, như vậy không biết những người đó sẽ nói gì sau lưng.
Ngay lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng cười thấp, Đường Nhật Khanh bất giác quay đầu, thì nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh và một người phụ nữ trẻ tuổi cùng đi về phía này.
Nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh, trong lòng Đường Nhật Khanh nổi lên lửa giận không tên, cô đang do dự có muốn chất vấn cô ta tại sao muốn làm vậy không, thì ánh mắt Đỗ Nhã Thanh rơi trên người cô.
Cô ta và người phụ nữ bên cạnh không hẹn mà cùng đột nhiên im lặng, nhìn về phía Đường Nhật Khanh, sau đó trực tiếp lướt qua, ngồi xuống sofa đối diện Đường Nhật Khanh.
Trên mặt Đỗ Nhã Thanh mang theo ý cười, ánh mắt cong cong nhìn cô: “Cô Đường, thật khéo, sao một mình ngồi ở đây? Danh Chính đâu?”
Đường Nhật Khanh hít thở sâu, đè xuống sự không thoải mái trong lòng, lạnh giọng nói: “Khéo sao? Khéo hay không trong lòng cô Đỗ không rõ ràng sao?”
Cô cố ý dùng giọng điệu thâm sâu nói, trên mặt là trả lời cô ta, thực sự là đang chỉ việc ấm tử sa.
Ấm Tử Sa vỡ nát tuyệt đối không thể là trùng hợp.
Đỗ Nhã Thanh cố ý giả bộ nghe không hiểu, cười cười: “Cô Đường hình như rất thích nhắm vào tôi?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, rũ rèm mắt, không nói chuyện.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Đỗ Nhã Thanh không nhẫn nại được, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Giả bộ cái gì a! Dựa vào núi thì không biết mình là ai sao?”
Lời nói của cô ta trực tiếp, cũng không chút chú ý đây là trường hợp gì, thấy Đường Nhật Khanh im lặng, càng ra sức, léo nhéo không ngừng: “Trong nhà lụn bại rồi, bản thân còn muốn giả bộ thanh cao!”
Đỗ Nhã Thanh thuận thế mở miệng khuyên: “Được rồi, Huyên Huyên, đừng nói nữa.”
Huyên Huyên vẫn không buông tha: “Nhã Thanh, cậu làm gì nói chuyện thay cô ta! Cô ta không phải dựa vào bồi ngủ để thượng vị sao, cái này ai không biết a!”
“Binh!” Đường Nhật Khanh đặt mạnh ly trong tay xuống bàn, ngước mắt nhìn người phụ nữ tên Huyên Huyên.
Đường Nhật Khanh không khách sáo hỏi lại: “Miệng thối như vậy? Hôm nay ăn gì?”
“Cô…cô nói gì!” Sắc mặt Huyên Huyên lập tức đỏ lên, giận đến mức trực tiếp đứng dậy giơ tay chỉ vào Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh rất rõ ràng, Đỗ Nhã Thanh dẫn bạn tới chỗ cô cuối cùng là vì sao, chính là cố ý tìm cô để nói lời khó nghe.
Đường Nhật Khanh nhìn thẳng Đỗ Nhã Thanh, trầm giọng nói: “Nếu hôm nay cô thật sự muốn ở yến tiệc sinh nhật ba mình làm mọi người đều khó xử, vậy tôi theo tới cùng.”
Đỗ Nhã Thanh sừng sờ, nhíu chặt mày, cũng không nói ra lời nữa.
Đường Nhật Khanh không đợi họ trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Cô vốn vì chuyện đánh vỡ ấm Tử Sa mà trong lòng buồn bực, không nghĩ tới Đỗ Nhã Thanh còn ba lần bốn lượt đến gây sự.
Cô cố ép cơn giận, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người bên cạnh, đi về phía ít người.
Có lẽ vì đi quá gấp, thêm nữa hôm nay cô mang giày cao gót vừa cao vừa nhọn, trên mặt đất có vết nước, trượt chân, cả người mất thăng bằng, ngã về phía trước.
“Rầm!”
Đầu cô trực tiếp đập vào lồng ngực rắn chắc, đụng đến trán cô đau, tiếp đó cả người bị người ta ôm chặt vào lòng.
Đường Nhật Khanh đứng vững, bất giác muốn kéo khoảng cách với người đó, vừa ngẩng đầu, thì nhín thấy Đường Nhật Khanh từ trên cao nhìn xuống cô.
Đường Nhật Khanh sững sờ: “Anh…sao lại là anh?”
Đường Nhật Khanh nhướn nhướn mày, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh còn phải nhìn em đụng vào người khác sao?”
Đường Nhật Khanh nhất thời nghẹn họng, đại khái đoán được Bùi Danh Chính hẳn là nhìn thấy tình cảnh cô và hai người Đỗ Nhã Thanh ở cùng.
Cô vừa muốn vươn tay sờ cái trán bị đụng đau, đột nhiên cảm thấy trán ấm áp, lòng bàn tay ấm áp của Bùi Danh Chính đã che lên.
Người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa trán cô, ấm áp trong lòng bàn tay lan ra, bất giác cơn đau đã giảm đi không ít.
Sự tức giận trong lòng Đường Nhật Khanh đột nhiên giảm đi hơn nửa, cô hít thở sâu, đang muốn mở miệng nói cảm ơn, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bùi Danh Chính truyền tới: “Đường Nhật Khanh.”
“Hử?” Đường Nhật Khanh ngẩng đầu, nghi hoặc đối diện với ánh mắt anh.
Anh mở miệng, giọng nói có mấy phần áp bách: “Nếu lần tới em dám đụng vào trong lòng người đàn ông khác, anh không tha cho em.”
Đường Nhật Khanh nhất thời sững sờ, sau đó phản ứng lại, đột nhiên muốn cười.
Sự chiếm hữu của anh sao lại mạnh như vậy?
Bùi Danh Chính bắt được ý cười trên khóe môi cô, không nhịn được mở miệng nói: “Cười cái gì?”
Đường Nhật Khanh vội xua tay: “Không có gì.”
Cô càng như vậy, Đường Nhật Khanh càng muốn hỏi rõ ràng, anh nhẹ nhàng giữ vai cô, đang muốn hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên nào từ không xa truyền tới.
Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn, nhìn thấy trong đám người vây quanh Đỗ Lăng Phong ở không xa, có thêm bóng dáng của một người, anh nhìn kỹ, bất giác nhíu chặt mày.
Người đàn ông đó anh biết, tên Phùng Chấn Bang, chính là người đàn ông ở cùng với mẹ Đường anh nhìn thấy rất nhiều lần trước đây!
Vừa khéo Đường Nhật Khanh cũng ngước mắt nhìn về phía đó, trong lòng Bùi Danh Chính căng thẳng, dường như bất giác bước lên, trực tiếp che lại ánh mắt của Đường Nhật Khanh.
Người đàn ông tới, chín phần mười sẽ dẫn mẹ Đường tới, nếu bị Đường Nhật Khanh nhìn thấy, chỉ sợ cô không cách nào tiếp nhận được sự thật tàn nhẫn này!
Anh đã nghĩ xong, chuyện này có thể giấu Đường Nhật Khanh bao lâu thì giấu bấy lâu, tóm lại, anh không muốn nhìn thấy bộ dáng đau lòng buồn bã của Đường Nhật Khanh.
“Anh làm gì vậy?” Đường Nhật Khanh nghi hoặc không hiểu với hành động đột ngột của Bùi Danh Chính.
“Không có gì.” Giọng nói Bùi Danh Chính cứng ngắc.
Còn may Đường Nhật Khanh không nghĩ nhiều, thu lại ánh mắt.
Bên đó, sau khi Phùng Chấn Bang tặng lễ vật đến trong tay Đỗ Lăng Phong, mới mở miệng nói: “Ông em Đỗ, lời chúc mừng và lễ vật này đều tặng rồi, tôi không ở lại lâu nữa!”
Đỗ Lăng Phong hỏi: “Không ở lại ăn bữa cơm sao?”
Phùng Chấn Bang vẫy vẫy tay: “Không được, tôi còn có chuyện, lần tới có thời gian, chúng ta lại tu họp.”
Nghe ông ta nói vậy, Đỗ Lăng Phong cũng không giữ lại, nói chuyện vài câu rồi thả người đi.
Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh cách bên đó không xa, lời nói cũng đều nghe thấy rất rõ ràng.
Bùi Danh Chính nghe thấy Phùng Chấn Bang nói muốn đi, trong long âm thầm thở phào.
Chỉ cần ông ta không cùng xuất hiện với mẹ Đường ở đây, thì tất cả đều dễ làm.
Đột nhiên, một người phục vụ đi về phía họ, thấy Bùi Danh Chính, trầm giọng nói: “Anh Bùi, anh Bùi Duy tìm anh, nói là có chuyện gấp.”