CHƯƠNG 19: CỐ Ý ?
Đường Nhật Khanh giương mắt nhìn chỗ của anh chỉ, ý của anh rất rõ ràng là muốn cô đứng bên cạnh anh. Nếu ở chỗ khác thì chuyện này cũng chẳng có gì không thích hợp, nhưng bây giờ đang là thời gian làm việc, cô không muốn ngay ngày đầu tiên đi làm đã bị người khác thấy được quan hệ thân mật, mờ ám không rõ ràng giữa cô và Bùi Danh Chính.
Cô cụp mắt, giọng điệu bình thản nói: “Tổng giám đốc Bùi, có chuyện gì anh trực tiếp dặn dò là được, tôi nghe được mà.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, hơi chau mày, người phụ nữ này không phải quật cường bình thường đâu.
Anh không từ bỏ, giơ tay gõ mặt bàn: “Qua đây, giúp tôi đổi ly cà phê.”
Đường Nhật Khanh ngước mắt lên, thấy bên tay phải của Bùi Danh Chính quả thật có để một cái ly, cô hít sâu một hơi cổ vũ tinh thần từ từ sải bước qua.
Cô vừa đi tới bên mép bàn, giơ tay ra chưa kịp lấy ly cà phê thì người đàn ông bên cạnh đã bất ngờ giơ tay ra ôm lấy eo cô.
Đường Nhật Khanh suýt chút nữa kêu ra tiếng, cô hoảng loạn nhìn ra cửa sổ, cửa phòng làm việc đang đóng, nhưng rèm cửa sổ lại được kéo lên phân nửa.
Nếu có người đi tới chỗ đó, chỉ nhìn thôi đã có thể thấy rõ ràng tình hình bên trong.
Hai tay Đường Nhật Khanh chống trước ngực Bùi Danh Chính, giọng nói hơn nặng nề: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ là thời gian làm việc!”
“Tôi đương nhiên biết.” Bùi Danh Chính không phản đối, trái lại đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Nhưng cô có xác nhận cô như vậy là không cố ý sao?”
Anh nói xong, một ngón tay giơ ra xẹt qua trước ngực cô.
Đường Nhật Khanh hoảng hồn cúi đầu nhìn, thấy áo sơ mi trên người mình không biết lúc nào một cái cúc áo đã bung ra, phần bị lộ ra ngoài hơi nhiều…
Cô vội vàng giơ tay che trước ngực, hoảng hốt nói: “Tôi. . . Tôi không có!”
Chắc hẳn lúc cô và Bùi Duy gặp mặt hai người lôi kéo, không cẩn thận làm bung một cúc áo, cô thực sự không cố ý!
Đối mặt với ánh mắt nghiền ngẫm của người đàn ông, Đường Nhật Khanh nhất thời không biết giải thích thế nào, gương mặt không nhịn được đỏ lên.
Bùi Danh Chính tiện tay buông cô ra, vẻ mặt hơi đanh lại, ánh mắt nhìn sang bên cạnh nhưng lại lạnh lùng lên tiếng: “Lần sau đừng mặc lại bộ đồ này nữa.”
Không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh, là giọng điệu không cho phép phản bác.
Đường Nhật Khanh hơi cắn môi, nhanh chóng cài lại cúc áo, sau đó thuận tay lấy ly cà phê: “Tôi biết rồi, tôi đi pha cho anh một ly cà phê ngay đây.”
Đường Nhật Khanh nói xong, xoay người ra ngoài ngay lập tức. Sau khi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, đóng cửa lại xong cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không nói, trước đó cô đã đánh giá thấp độ khó của phần công việc này. Mới ở chung một chỗ với Bùi Danh Chính mười phút, cô đã không thở nổi rồi.
Vừa nãy chị Hồng dẫn cô dạo một vòng ở phòng làm việc của tổng giám đốc. Cô biết bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc có một phòng trà nước, dành riêng cho Bùi Danh Chính sử dụng.
Đường Nhật Khanh bước vào trong thấy phòng trà nước đầy đủ phương tiện từ máy pha cà phê, hạt cà phê nhập khẩu, cho đến máy xay hạt cà phê, còn có một quầy rượu tây nhỏ, chỗ gần cửa sổ là một bàn gỗ tròn nhỏ và hai ghế sô-pha, hoàn cảnh không tệ, không thiếu gì cả.
Đường Nhật Khanh giơ tay lên muốn đổ cà phê còn lại trong ly vào bồn nước, nhưng cô hơi do dự, dừng động tác lại.
Lúc nãy cô đã quên hỏi Bùi Danh Chính thích cà phê gì rồi, nếu quay lại hỏi anh nữa thì lại tỏ ra cô không suy nghĩ chu đáo. Đường Nhật Khanh nhìn ly cà phê mấy giây, cuối cùng lấy hết can đảm giơ ngón tay chấm vào chất lỏng còn lại trong ly nếm thử.
Cà phê đặc, bỏ thêm đường.
Trong lòng Đường Nhật Khanh đã hiểu, lúc này cô mới đổ cà phê còn sót lại vào bồn nước.
“Cô là ai?”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng hỏi, Đường Nhật Khanh vội vàng quay người lại, theo tiếng kêu nhìn sang.
Là một người phụ nữ mặc đồng phục giống cô, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi. Đôi mắt hạnh rất sáng, tóc xõa ngang vai, dáng vẻ của cô ấy rất xinh đẹp.
Đường Nhật Khanh vừa định mở miệng trả lời thì người phụ nữ kia đã đi lên phía trước, tiếp tục lạnh giọng hỏi: “Ai cho cô ở đây? Đây là phòng trà nước riêng của tổng giám đốc Bùi, cô biết không?”
Người tới tuy tuổi tác không lớn nhưng giọng điệu lại không nhỏ: “Bỏ cái ly trong tay cô xuống, cút ra ngoài ngay lập tức. Nhân viên quèn ở bộ phận nào thừa dịp không có ai ở đây thì muốn tới đây dụ dỗ tổng giám đốc Bùi, da mặt dày như vậy sao?”
Đường Nhật Khanh liên tiếp bị dạy dỗ vài câu, ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có. Ánh mắt của cô dừng lại trên thẻ nhân viên treo trước ngực người phụ nữ kia, lúc này mới hiểu rõ thân phận của đối phương.
“Hồ Nguyệt Như, thư ký tổng giám đốc Bùi.”
Thì ra là thư ký khác của Bùi Danh Chính, lúc nãy cô đã nghe Lưu Hồng nói Bùi Danh Chính có tới mấy thư ký, không ngờ nhanh như vậy đã gặp phải.
“Cô nhìn gì vậy! Bảo cô đi cô không nghe sao?”
Hồ Nguyệt Như chú ý tới Đường Nhật Khanh cứ nhìn chằm chằm vào thẻ nhân viên trước ngực cô ta, cô ta hỏi ngược lại ngay lập tức: “Rốt cuộc cô là người của bộ phận nào đã không mang thẻ nhân viên lại còn chạy đến nơi này nữa chứ?”
Quả thực Đường Nhật Khanh không mang thẻ nhân viên, cô mới tới hôm nay. Lúc trình diện ở phòng nhân sự, chị Hồng đã nói, hai ngày nữa mới có thể đưa thẻ nhân viên và thẻ ra vào phát cho cô.
“Tôi là thư ký mới Đường Nhật Khanh, rất vui được gặp cô.” Đường Nhật Khanh mỉm cười với Hứa Như Nguyệt, chủ động giơ tay ra với cô ta.
Hồ Nguyệt Như sững sờ trong chốc lát, sau đó đánh giá cô rất ngay lập tức. Rất nhanh, cô ta cũng đã phản ứng lại. Người phụ nữ hơi quen mắt trước mặt này là Đường Nhật Khanh thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đường thị vừa mới tuyên bố phá sản.
Sao cô ta lại chạy tới đây? Lại còn giành chén cơm với cô nữa chứ?
Hồ Nguyệt Như cố che giấu vẻ không thích, giơ tay ra khẽ đụng vào tay cô: “Cô chính là thiên kim tiểu thư của Đường thị kia sao? Sao đột nhiên cô chạy đến làm việc ở Bùi thị của chúng tôi thế?”
Hồ Nguyệt Như nhìn như thuận miệng hỏi, nhưng đáy mắt rõ ràng lóe lên vẻ khinh thường. Đường Nhật Khanh nhìn thấy tất cả, nhưng lại không giận, hờ hững giải thích: “Cái gì mà thiên kim hay không thiên kim chứ. Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Đến làm việc ở Bùi thị là may mắn của tôi, tôi rất quý trọng cơ hội lần này, hy vọng chị Nguyệt Như đừng để ý tôi là người mới, thông cảm cho tôi nhiều một chút.”
Đường Nhật Khanh ăn nói vô cùng khéo léo, Hồ Nguyệt Như không nhịn được cả kinh nói: “Tuổi tác của chúng ta cũng không chênh lệch bao nhiêu, gọi tôi chị Nguyệt Như gì chứ, nghe không quen chút nào cả, gọi thẳng tên tôi là được rồi.”
“Được.”
Cho dù hai người đã chào hỏi xong, nhưng Hồ Nguyệt Như vẫn không có ý muốn làm bạn với cô. Cô lạnh lùng nhìn ly cà phê để ở bên cạnh bồn nước, thuận miệng nói: “Cô là lần đầu tiên pha cà phê cho tổng giám đốc Bùi sao?”
Đường Nhật Khanh gật đầu.
“Không thêm đường, không thêm sữa.” Hồ Nguyệt Như lướt nhìn cô, sau đó trực tiếp vứt lại câu nói như vậy rồi xoay người đi ra khỏi phòng trà nước.
Đường Nhật Khanh hơi do dự trong nháy mắt, cô nhìn chằm chằm Hồ Nguyệt Như một hồi sau đó phục hồi tinh thần ngay lập tức.
Vữa nãy cô dùng đầu ngón tay nếm thử cà phê còn sót lại trong ly. Bên trong rõ ràng là có cho thêm đường, tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có vị đường. Nhưng tại sao Hồ Nguyệt Như lại nói: “Không thêm đường, không thêm sữa”?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!