Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng CEO Của Tôi Full

CHƯƠNG 177: ĐỐI CHẤT TRƯỚC MẶT.

Có gì đó không ổn!

Tại sao phòng số 6 lại không có người?

“Mấy người kia! Đang làm gì vậy!”

Bọn họ còn chưa kịp nghĩ ngợi thì một thanh âm chói tai chợt vang lên.

Bọn họ lia mắt nhìn qua thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ làm việc ở quán bar đang đi về phía họ, người đàn ông đó cao lớn và trông rất hung dữ.

Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, cô nở một nụ cười rồi chủ động tiến lên phía trước: “Chúng tôi đến tìm Tổng giám đốc Vương, đây là phòng bao chuyên dụng của ngài ấy đúng không? Sao bên trong lại không có người vậy?”

Sắc mặt của người đàn ông liền thay đổi, dường như anh ta đã phát giác ra có gì đó sai sai: “Tôi làm sao biết được! Mấy người lấp lấp ló ló ở đây làm gì vậy! Lầu ba của chúng tôi là phòng chuyên dụng cho khách quý, không có ai dắt thì sao mấy người vào đây được?”

Thấy có gì đó không ổn, Bùi Danh Chính lập tức nhìn Triệu Phiên, Triệu Phiên lập tức hiểu ý, anh ta bước tới và chặn trước mặt Đường Nhật Khanh, nhìn thấy tên đàn ông kia định rút chiếc dùi cui điện từ thắt lưng của mình ra, anh ta lập tức dùng chân đá thẳng vào khớp mắt cá chân của hắn.

Thấy chiếc dùi cui điện rơi xuống Triệu Phiên nhanh chóng nhặt lên, sau đó anh nhìn thấy tên đàn ông kia định ấn chuông báo động trên chiếc eo của hắn thì anh ta lập tức đưa tay ra để ngăn chặn…

Đường Nhật Khanh nhìn bọn họ mà cả người cô khựng lại, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bùi Danh Chính nắm lấy tay đi về phía bên cạnh.

Sau khi tỉnh thần, Đường Nhật Khanh liền hít một hơi thật sâu rồi nhìn về căn phòng bao số 6 một cái, cô như chợt nghĩ ra thứ gì đó nên liền quay sang nhìn Bùi Danh Chính và vội vàng nói: “Nếu bọn có đến nhưng không có ở phòng số 6 thì chắc chắn đang ở một phòng bao khác!”

Bùi Danh Chính khựng lại một chút sau đó cũng phản ứng kịp.

Không sai, quán bar này có tổng cộng ba tầng, tầng thứ nhất và thứ hai là địa điểm công cộng, còn tầng thứ ba là các phòng bao chuyên dụng, nếu bọn họ đã đến thì chắc chắn ở đây.

Tuy hôm đó người pha chế đã nói với bọn họ rằng phòng bao của Vương Côn là phòng số 6, nhưng cũng không thể loại trừ việc hắn ta còn một phòng bao khác, hay nói cách khác là Phương Vĩnh Thành cũng có riêng một phòng bao của mình!

Tất cả đều đã rõ nhưng bọn họ vẫn không biết rốt cuộc là Phương Vĩnh Thành đang ở phòng bao nào, có đến 20 phòng bao ở đây, cho dù là có gõ cửa tìm từng cái thì e là người còn chưa tìm ra thì đã đánh rắn động cỏ rồi.

Lúc này, đột nhiên có một phòng bao mở cửa ra, sau đó là một người phụ nữ ăn mặc hở hang, trang điểm kiều diễm bước ra ngoài.

Khi Đường Nhật Khanh nhìn kỹ hơn, thì cô phát hiện đó chính là Tiểu Mỹ mà lần trước bọn họ có gặp mà, thế là cô không lo nghĩ gì nữa mà trực tiếp chạy ra rồi vươn tay chặn cô ta lại.

Tiểu Mỹ giật mình, nhưng khi nhận ra là cô, cô ta lại có chút ngạc nhiên.

“Tôi muốn hỏi một chút, chắc cô cũng biết tên của tất cả các khách hàng sở hữu 20 phòng bao này đúng không?”

Tiểu Mỹ ngập ngừng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Biết…nhưng sao vậy?”

Đáy lòng Đường Nhật Khanh khẽ mừng rỡ, sau đó cô hỏi tiếp: “Vậy Vương Côn có bao nhiêu phòng bao?”

Tiểu Mỹ nhíu mày, đáy mắt cô ta chợt loé lên một tia hờ hững: “Tại sao tôi lại phải nói với cô?”

Vừa dứt lời, cô ta liền định vươn tay đẩy Đường Nhật Khanh ra.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp: “30 triệu, có nói không?”

Tiểu Mỹ sững sờ, khi cô nhìn thấy Bùi Danh Chính thì có chút rung động, nhưng vẫn còn có chút do dự: “Bar của chúng tôi có quy định, không được tuỳ tiện để lộ…”

Bùi Danh Chính cau mày, lập tức cắt đứt lời cô: “100 triệu.”

Đôi mắt Tiểu Mỹ sáng rực lên, đáy mắt cô ta còn hiện lên một sự vui mừng: “Bar của chúng tôi có quy định, mỗi người chỉ được phép có một phòng bao thôi, còn phòng bao của Tổng giám đốc Vương là phòng số 6.”

Đường Nhật Khanh cau mày, rồi hỏi tiếp: “Trong số các khách hàng có ai tên là Phương Vĩnh Thành không?”

Tiểu Mỹ không ngần ngại mà gật đầu: “Tổng giám đốc Phương không có hay đến đây, nhưng hôm nay ngài ấy có đến, vừa nãy còn kêu các chị em đi tiếp rượu nữa, ở phòng 18 đó.”

Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn qua Bùi Danh Chính, bọn họ đối mắt nhìn nhau rồi bước nhanh về phía phòng 18.

Tiểu Mỹ thấy vậy lập tức mở miệng: “Tiền của tôi…”

Bùi Danh Chính liếc mắt nhìn Triệu Phiên vừa giải quyết xong tên đàn ông kia và đang theo tới một cái rồi nói: “Tìm vệ sĩ của tôi đi.”

Bọn họ nhanh chóng đến trước cửa phòng bao số 18, quả nhiên là không sai, bên trong rất là huyên náo.

Phương Vĩnh Thành không hổ danh là lão hồ ly, thì ra ông ta và Vương Côn đều có phòng bao riêng của mình ở nơi này, nếu như ông ta có thường lui tới thì tất cả mọi người chỉ nghĩ ông ta tới phòng bao riêng của mình để tiêu xài chứ không phải để gặp Vương Côn.

Bùi Danh Chính đưa tay lên rồi gõ cửa.

Thanh âm trong phòng bao liền trầm lại, sau đó có người bước ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, người ra mở cửa chính là thư ký của Phương Vĩnh Thành, An Nhu. Khi An Nhu nhìn thấy người đến thì lập tức khựng người lại, sau đó cô ta vội vàng định đóng cửa lại nhưng lại bị Bùi Danh Chính trực tiếp vươn tay mở toang ra.

An Nhu lùi lại, trong giây lát tất cả người trong phòng bao đều hướng mắt về phía cửa.

Bùi Danh Chính đứng ở cửa rồi đưa mắt quét vào trong phòng bao, đáy mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo tựa băng sương.

Phương Vĩnh Thành, Vương Côn, còn có hai tên đàn ông lạ mặt và cả hai cô gái tiếp rượu quả nhiên đều đang ở nơi này, trên bàn bọn họ chất đầy những chai rượu tây đỏ.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh trong giây lát, dưới đáy mắt Phương Vĩnh Thành chợt loé qua một tia kinh ngạc rất nhanh, sau đó lập tức phản ứng lại, khuôn mặt ông ta trông bình tĩnh đến mức đáng sợ, ông ta đứng dậy rồi mỉm cười nhìn Bùi Danh Chính: “Danh Chính, sao lại đến đây?”

Thấy anh không nói gì, ông ta liền bước chân lên trước vài bước rồi tiếp lời: “Dù sao cũng thật là trùng hợp, chú vô tình gặp Tổng giám đốc Vương ở đây, tuy lần trước sự hợp tác của chúng ta và Tổng giám đốc Vương đây không được thành công lắm nhưng sau này vẫn sẽ còn cơ hội để hợp tác mà, nếu con đã đến rồi vậy thì càng nên đại diện cho công ty chúng ta…mọi người cùng nhau ngồi xuống trò chuyện vui vẻ, cũng đâu có gì không tốt…”

Sắc mặt Bùi Danh Chính khẽ đen lại, anh nhìn vào khuôn mặt giả tạo làm bộ làm tịch của Phương Vĩnh Thành rồi cất giọng không nhanh không chậm: “Chú Phương nếu còn diễn nữa, sẽ chán lắm.”

“Chậc!” Phương Vĩnh Thành thu cảm xúc của mình lại, ông ta đưa mắt nhìn mọi người xung qua rồi lại nhíu mày nhìn qua Bùi Danh Chính: “Danh Chính, cháu đang nói gì vậy?”

Bùi Danh Chính ngước mắt lên và liếc nhìn Vương Côn một cái: “Lần này đơn hàng của Bùi Thị và công ty công nghệ Lãng Dật có kết quả như thế này đều không phải là do công lao của chú Phương sao? Cố ý dụ dỗ Bùi Duy, khuyến khích cậu ta nhận đơn hàng, sau đó cấu kết với Tổng giám đốc Vương, cố ý không chịu hoà giải, kiên quyết để cho Bùi Thị bồi thường thiệt hại, tất cả những điều này có cần tôi nói rõ hơn nữa không?”

Sắc mặt Vương Côn trở nên trắng bệch, nhưng Phương Vĩnh Thành trông vẫn bình tĩnh như bình thường.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Bùi Danh Chính một lúc lâu, rồi đột nhiên cười lớn: “Danh Chính, cháu đừng vu hại cho chú Phương của cháu chứ, tuy chú có đề xuất đơn hàng này trước mặt Bùi Duy nhưng không hề có ý khuyến khích, nó định làm gì chú quản được sao? Đúng không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!