CHƯƠNG 170: CÔ NÓI AI LƯU MANH!
Anh ta cười, vẻ mặt tùy ý, ngược lại càng thêm dùng sức kéo váy của Đường Nhật Khanh.
Hai người đàn ông đi cùng với Tống Thành thấy thế, đều cười châm chọc ra tiếng.
Đường Nhật Khanh kiềm nén lửa giận, vươn tay kéo váy từ trong tay của anh ta ra, lại không ngờ anh ta lại thuận theo buông lỏng tay ra, cách váy sờ lên đùi cô.
Đường Nhật Khanh tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch, cơn tức rốt cuộc không áp chế được, cô trực tiếp giơ tay, không chút do dự tát anh ta một cái.
“Ba” một tiếng thanh thúy, Tống Thành bị đánh có chút sững sờ, hai giây sau, anh ta đột nhiên phản ứng lại, trực tiếp đứng dậy: “Đường Nhật Khanh! Cô lại dám đánh tôi!”
Đường Nhật Khanh nhìn anh ta, tức giận siết chặt nắm tay, cô từ nhỏ tới lớn chưa từng bị người đùa giỡn như vậy!
Đường Nhật Khanh tức giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Tôi đánh anh đấy! Đồ lưu manh nên bị đánh!”
Bên này xảy ra tranh chấp, người xung quanh đều bị tiềng ồn hấp dẫn nhìn qua, loại tiết mục người bị lưu manh chọc ghẹo đánh lưu manh này trong quán bar gần như mỗi ngày đều diễn ra, nhưng con người rốt cuộc không đổi được bản tính thích xem náo nhiệt, gặp được loại chuyện này, vẫn tò mò vây xem.
“Cô mẹ nó muốn gây sự có phải hay không, tới tìm cô nói chuyện là cho cô mặt mũi, mẹ nó cô dám đánh ông mày!”
Tống Thành tức giận, hùng hùng hổ hổ đứng lên, kéo ống tay áo hai bên, một bộ dáng tức giận muốn ra tay.
“Cô mẹ nó vừa rồi nói ai lưu manh!” Anh ta một bộ biểu tình vô cùng hung ác, vươn tay chỉ vào Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh yết hầu có chút khẩn trương, còn chưa kịp nói gì, liền cảm giác được đầu vai trầm xuống, bị người kéo ra phía sau, sau đó trước mắt cô tối sầm lại, trước người có thêm một dáng người cao lớn.
Bùi Danh Chính trừng mắt nhìn Tống Thành: “Không biết nói tiếng người thì câm miệng.”
Tống Thành không nghĩ tới, còn có người đứng ra che chở Đường Nhật Khanh, anh ta tức giận, há mồm liền mắng: “Con mẹ mày ——”
Bùi Danh Chính tùy tay cầm lấy đơn rượu làm bằng gỗ trên bàn bên cạnh: “bốp” cánh tay vung lên, đập lên mặt anh ta, trực tiếp đánh gãy những lời anh ta muốn nói.
Động tác của lưu loát, giống như mây bay nước chảy, sau khi thực hiện xong một loạt động tác, không đợi Tống Thành từ trong mộng tỉnh lại, anh đã đưa Đường Nhật Khanh ra ngoài, kéo ra một khoảng cách an toàn.
Bên này, Triệu Đình Phong đã mang theo người của mình tới, trực tiếp vây quanh bọn họ: “Lão Bùi, sao lại thế này?”
Bùi Danh Chính không muốn nhiều lời, chỉ nhướn mày liếc qua Tống Thành cách đó không xa.
Triệu Đình Phong lập tức hiểu ý, cất bước tiến lên.
Tống Thành phản ứng lại, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, hùng hổ đi qua bên này, còn chưa tới gần người Bùi Danh Chính, đã bị người của Triệu Đình Phong vây quanh.
Triệu Đình Phong cười mà như không cười, mở miệng: “Người anh em này, bình tĩnh một chút.”
Tống Thành ngày thường cậy trong nhà có tiền, kiêu ngạo ương ngạnh, đương nhiên cũng không để ai vào mắt, cũng không rõ thân phận của mấy người trước mặt, anh ta tức giận, theo thói quen há mồm liền mắng: “Tôi mẹ nó…”
“Ba!”
Triệu Đình Phong nâng tay, bàn tay to không lưu tình mà hạ xuống, thần sắc vẫn như thường, giống như mới chụp chết một con muỗi.
“Còn mắng nữa hay không?” Triệu Đình Phong nhướn mày nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Tống Thành, lại cười mà như không.
Tống Thành cũng thực không may, kiêu ngạo lâu như vậy, bây giờ xem như gặp phải khắc tinh, chưa đến hai mươi phút đã bị ba người tát ba cái.
Anh ta nhìn tư thế của Triệu Đình Phong, lúc này mới có chút sợ hãi, chột dạ nhưng lại sĩ diện, sắc mặt âm trầm không chịu mở miệng.
Người xem xung quanh có chút sướng thầm, trong đám người có mấy người lấy di động ra chụp ảnh, quay video, trong đó có một người đàn ông, một thân đồ đen, thấy chuyện gần như đã xong, bấm bấm lên video đang quay trên di động, rất nhanh liền rời khỏi đám đông…
Sự việc đã giải quyết, Bùi Danh Chính mang theo Đường Nhật Khanh rời đi, mọi người tản ra, tiếp tục uống rượu, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Bùi Danh Chính mang Đường Nhật Khanh tới quầy bar, mở miệng hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Nhật Khanh lắc đầu, nghĩ tới việc anh vừa nghe điện thoại, cô hỏi anh: “Ông Bùi nói như thế nào?”
Bùi Danh Chính bảo nhân viên pha chế rót cho anh một ly Whiskey, anh uống một ngụm, trầm giọng nói: “Ông ấy bảo tôi trở về.”
Anh dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Ông ấy hôm nay cố ý muốn kêu tôi trở về, hẳn là có liên quan đến chuyện của Bùi Duy và Chương Tú Tú, nếu tôi không đoán sai, ba tôi có lẽ đã đồng ý cho bọn họ.”
Đối với thân phận của Chương Tú Tú, ông Bùi đương nhiên có nhiều sự bất mãn, nhưng bây giờ gạo đã nấu thành cơm, ông không thể không để cho Chương Tú Tú đã mang thai bước vào cửa, huống hồ hôn sự này là ý của chính Bùi Duy, chỉ sợ ông có muốn ngăn cản cũng không được.
Đường Nhật Khanh nghe vậy, im lặng một lúc, lập tức nhịn không được bật cười.
Bùi Danh Chính kinh ngạc: “Em cười cái gì?”
Đường Nhật Khanh cười khẽ giải thích: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trước đó cũng nhìn ra được Bùi Duy chỉ chơi đùa với Chương Tú Tú mà thôi, không nghĩ rằng hai người bọn họ có một ngày có thể thật sự đi tới hôn nhân.”
Bùi Duy từ trước đến nay không thích bị gò bó, nhưng vì Chương Tú Tú, anh ta lại nguyện ý kết hôn, cô quả thật cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bùi Danh Chính nhướn mày: “Mọi thứ trên thế giới này không thể đoán trước được, chẳng phải tôi và em cũng vậy sao?”
Dường như là bởi vì rượu, sắc mặt Đường Nhật Khanh hồng nhuận, tựa như đánh một tầng phấn má hồng cam, dưới ánh đèn ấm áp lại càng xinh đẹp động lòng người.
Đường Nhật Khanh cười khẽ, im lặng không nói.
Trước kia cô cũng không ngờ rằng, cô sẽ yêu Bùi Danh Chính, bây giờ quả thật là vui buồn tùy anh, hãm sâu trong đó.
Cô hạ mắt, nhìn cốc rượu trong tay người đàn ông, nhất thời tò mò, muốn nếm thử một ngụm rượu của anh.
Cô vươn tay, chạm vào cốc, ngước mắt ý bảo: “Em muốn thử một ngụm…”
Thử một ngụm rượu mạnh mà anh thích uống, rốt cuộc là vị gì.
Cô vừa muốn bưng cốc rượu lên, tay đã bị người đè lại.
Bùi Danh Chính nghiêm tục nhìn chằm chằm cô: “Không được, em sẽ say.”
Thấy được thần sắc ảm đạm sâu bên trong đáy mắt người phụ nữ, Bùi Danh Chính thuận thế vươn tay, nâng cằm của cô, khóe miệng nhếch lên: “Có một cách khác, có thể để em nếm thử, muốn thử không?”
Đường Nhật Khanh sửng sốt, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa trong câu nói của anh, phút chốc trước mắt đã tối sầm, trên môi mềm mại, một hương rượu thản nhiên phả vào xoang mũi của cô.
Hóa ra, “một cách khác” trong miệng anh lại là ý này!
Đường Nhật Khanh hai má nóng lên, dựa ở trên người anh, cả người mềm nhũn.
Một lúc lâu sau, Bùi Danh Chính mới buông cô ra, nâng mắt cười khẽ: “Còn muốn nếm thử nữa hay không?”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, Đường Nhật Khanh đỏ mặt cự tuyệt: “Không cần.”
Cô đứng dậy chạy trốn, nhưng rất nhanh bị Bùi Danh Chính vươn tay bắt lấy, lại kéo cô vào trong ngực mình.
Hai cánh tay mạnh mẽ của anh khoanh thành một vòng tròn nhỏ, đem cô giam cầm trong đó, anh cúi đầu cười khẽ, đôi mắt sáng ngời: “Tôi cảm thấy còn chưa đủ…”
Hai người ầm ĩ một trận, cuối cùng Bùi Danh Chính mới tính toán buông tha Đường Nhật Khanh, thấy thời gian không còn sớm, bọn họ một trước một sau bước ra khỏi Ưu Lam.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!