Bụp---
Nhan Tề dường như muốn nói cái gì đó, ngay lập tức cả người run rẩy, ngất đi.
Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không hề để trong lòng.
Với địa vị của hiệp hội võ đạo, chỉ dựa vào Bôn Lôi Quyền, nhất định có thể đoán được có liên quan tới Võ Si.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, bọn họ tuyệt đối không ngờ anh là sư phụ của Võ Si.
Lúc này, trong mắt Nhan Dịch Phi tràn ngập sự kinh sợ, thậm chí cơ thể cũng run rẩy kịch liệt.
Không chỉ vì thực lực mà Vương Nhất thể hiện, còn vì sự ngã xuống của Nhan Tề.
“Anh, anh vậy mà đánh bại bác cả của tôi!”
“Rất ngạc nhiên sao?”
Mí mắt của Vương Nhất hơi nhấc lên, vẻ mặt bình thản liếc nhìn anh ta: “Dựa theo quy tắc, tôi đánh bại người mạnh nhất của hiệp hội võ đạo, có phải có thể thay thế vị trí không?”
Lời này vừa dứt, đồng tử của Nhan Dịch Phi lập tức co rút, chỉ vào Vương Nhất, run rẩy nói: “Anh đến vì vị trí của hội trưởng sao?”
Vương Nhất lại cười hờ hững: “Vị trí hội trưởng của hiệp hội võ đạo cỏn con, còn không tư cách lọt vào mắt của tôi, nếu không phải vì thế lực, anh cảm thấy tôi sẽ tới tham gia loại đại hội trẻ con như này của anh sao?”
“Cái… cái gì? Trò trẻ con?”
Lời của Vương Nhất khiến tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo đều tắc nghẹn, phẫn nộ cực kỳ.
Bọn họ liều mạng tu hành đột phá cảnh giới, đánh bại đối thủ thì có thể lên vị trí cao hơn, vậy mà bị Vương Nhất nói là ‘trò trẻ con’?
“Lẽ nào không phải sao?”
Vương Nhất hỏi ngược lại: “Ở trong mắt tôi, các người chỉ là trò trẻ con, hay nói, ‘võ đạo’ mà các người thấy là loại này?”
Sỉ nhục.
Sỉ nhục trần trụi.
Từng câu từng chữ mà Vương Nhất nói đều giống như lưỡi dao đâm mạnh vào tim của bọn họ, máu chảy đầm đìa.
“Im miệng hết đi!”
Nhan Dịch Phi lúc này cũng hoàn hồn lại, quát to một tiếng, sau đó lại nhìn sang Vương Nhất: “Đúng vậy, hiệp hội võ đạo quả thật là cường giả vi tôn, nếu ai chiến thắng hội trưởng hiệp hội thì có thể thay thế vị trí, nhưng đây chỉ là quy tắc bề ngoài.”
Vương Nhất nhíu chặt mày, hỏi: “Còn có quy tắc gì?”
Nhan Dịch Phi tiếp tục nói: “Hiệp hội võ đạo của Thiên An chỉ là một trong một nhánh nhỏ của Giang Chiết, ai làm hội trưởng, do hội trưởng của tổng hội ở thành phố Giang Chiết quyết định.”
Anh ta nói như vậy, thứ nhất là sự thật thật sự là vậy, thứ hai là sao có thể thật sự để Vương Nhất ngồi lên vị trí hội trưởng chứ?
Mời Vương Nhất tới tham gia đại hội võ đạo, vốn là để anh bị dạy dỗ, cho dù kết quả hoàn toàn tương phản với điều anh ta nghĩ, nhưng cũng không thể để Vương Nhất được như ý nguyện.
Tuy nhiên, Vương Nhất sau khi trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói: “Vậy thì kêu hội trưởng của tổng bộ gì đó quyết định đi, trước khi ông ta quyết định, các người vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của tôi.”
Lời này vừa dứt, biểu cảm trên mặt Nhan Dịch Phi trực tiếp cứng đờ, vội ngăn cản: “Đợi, đợi đã, như vậy không phù hợp quy tắc---”
“Quy tắc sao? Tôi chính là quy tắc ở đây.”
Vương Nhất bỗng quay đầu, lạnh lùng nhìn Nhan Dịch Phi, trong mắt sát ý vụt qua: “Nếu tôi là người mạnh nhất ở đây, vậy vị trí hội trưởng do tôi ngồi!”
“Nếu người bên phía tổng hội không đồng ý, cứ việc bảo ông ta đến tìm tôi là được.”
Lời của Vương Nhất vô cùng bá đạo, nói cho Nhan Dịch Phi cũng run rẩy trong lòng.
Một màn miểu sát Nhan Tề trong nháy mắt vẫn in sâu trong lòng anh ta, tuy Nhan Tề không phải là người mạnh nhất của nhà họ Nhan, nhưng thực lực cũng không yếu, chứng tỏ đây vẫn không phải là thực lực thật sự của Vương Nhất, người như vậy, dù người của tổng hội tới, dám nói một chữ không?
“Tham kiến hội trưởng!”
Đột nhiên, trong đám người truyền tới một tiếng gọi đầy cung kính. Truyện Bách Hợp
Diệp Kình Hiên quỳ một chân xuống đất, cực kỳ kính phục.
Người xung quanh đều trợn mắt tức giận, muốn mở miệng chửi, lại lo ngại khí thế của Vương Nhất, cũng chỉ dám tức giận không dám nói ra, chỉ đành học theo dáng vẻ của Diệp Kình Hiên, đồng thanh nói.
“Tham kiến hội trưởng!”
Vương Nhất lại lắc đầu: “Người mà các người phải lạy, không phải tôi, mà là anh ta!”
Anh chỉ về một người.
Diệp Kình Hiên ở trong đám đông lập tức sững người: “Tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tôi không rảnh lo chuyện vặt của hiệp hội, để anh thay thế, sau này thấy anh ta như thấy tôi, nếu có làm trái, trực tiếp trục xuất!”
Giọng nói dõng dạc, vang vọng cả võ đạo quán, mãi không tan đi.
Ánh mắt của mọi người đều sửng sốt, đồng loạt không thể tin nổi mà nhìn sang Diệp Kình Hiên.
Bản thân Diệp Kình Hiên cũng sững người tại chỗ, vẻ mặt hết sức khó tin, sau khi hoàn hồn thì kích động tới đỏ bừng mặt: “Được, anh Vương!”
Từ nay về sau, anh ta có thêm một thân phận, tuy không thể trực tiếp hiệu triệu lực lượng của hiệp hội võ đạo, nhưng nhà họ Đồng, nhất định sẽ càng thêm kiêng kỵ anh ta.
Sau khi tuyên bố chuyện này thì Vương Nhất rời khỏi hiệp hội võ đạo, Diệp Kình Hiên đi theo.
Hai người đi tới một căn biệt thự, Vương Nhất mới nhìn sang anh ta: “Tiếp theo, tôi giao cho anh nhiệm vụ đầu tiên sau khi anh trở thành hội trưởng mới.”
“Chọn một số người có tố chất thiên phú tốt, hơn nữa phải trung thành, hợp thành đội ngũ bí mật, tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt nhất, khi tôi không ở Thiên An, lúc nào cũng phải bảo vệ người nhà bạn bè của tôi.”
Diệp Kình Hiên không hề do dự, trực tiếp đồng ý: “Chọn người không thành vấn đề, chỉ là ai sẽ huấn luyện bọn họ?”
Vương Nhất xua tay: “Cái này anh không cần quản, tôi tự nhiên sẽ phái người tới thao luyện bọn họ, anh cũng cùng tiếp nhận huấn luyện luôn.”
“Được!”
Diệp Kình Hiên không thèm nghĩ ngợi thì đã đồng ý, anh ta có chút tự tin, huấn luyện chắc sẽ không qúa mệt mỏi.
Vương Nhất nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Kình Hiên, bỗng cười đầy ý vị: “Ngoài ra, thân tình nhắc nhở anh, giáo quan của các anh là nữ.”
...
Sau khi đánh tiếng với bên Khương Nhã My thì Vương Nhất đã rời đi.
Trước khi đi còn thương tiếc liếc nhìn Diệp Kình Hiên không đặt chuyện huấn luyện ở trong lòng, bây giờ không coi ra gì, đợi khi Khương Nhã My thật sự huấn luyện thì xui xẻo rồi.
Về tới tòa nhà Quốc Tế, một chiếc Lincoln dáng dài đỗ ổn định ở bên đường.
Tăng Quốc Vinh từ trong xe bước ra: “Cậu Vương, xe đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát tới Thành phố Giang.”
Vương Nhất gật đầu: “Bây giờ xuất phát.”
“Được!”
Tăng Quốc Vinh mở cửa xe cho Vương Nhất, sau khi chui vào trong xe, rút ra một bản văn kiện giải giảng cho Vương Nhất.
“Cậu Vương, đây là thông tin thân phận của các thành viên chủ chốt của tập đoàn Cự Phong, cậu xem qua.”
Vương Nhất cầm lấy xem, đôi mắt hơi nheo lại, tên trong danh sách, trên là tổng giám đốc của tập đoàn, tới là chủ quản của các phòng ban, vậy mà đều họ Hồ.
Tổng giám đốc là một người tên Hồ Minh Chính, tuổi khoảng 30.
“Xem ra, nhà họ Hồ ngược lại nắm chắc cả tập đoàn Cự Phong, gần như là một tấm sắt cứng.”
Trong mắt Vương Nhất xẹt qua một chút hàn quang, lẩm bẩm tự nói.
Tăng Quốc Vinh giải thích: “Quản gia đó của Thẩm Thiên Sơn, trước khi quen biết Thẩm Thiên Sơn, luôn hoạt động ở Thành phố Giang, hơn nữa có quan hệ không cạn với Hồ Cương – gia chủ hiện nay của nhà họ Hồ.”
Vương Nhất không đả động gì, bỗng hỏi: “Hồ Hoàng Việt có ân oán gì với nhà họ Hồ?”
Từ thái độ của Hồ Hoàng Việt đối với nhà họ Hồ không khó nhìn ra, ông ta rất căm thù nhà họ Hồ, thậm chí là oán hận.
Tăng Quốc Vinh lắc đầu: “Cái này tôi không hỏi, cũng không có đi điều tra riêng, dù sao điều tra quá khứ của lão Hồ, không hay lắm...”
Vương Nhất hiểu rồi gật đầu: “Vậy thì đợi tiếp xúc với nhà họ Hồ từ từ từ tìm hiểu.”
Chiếc xe lao nhanh, rất nhanh thì tới Thành phố Giang.
Trên đường, Vương Nhất gửi tin nhắn không về nhà ăn cơm cho Lý Khinh Hồng, tin nhắn lại mãi không có hồi âm.
Vương Nhất hơi nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Cậu Vương.”
Khu nghỉ ngơi ở đường cao tốc đầu tiên của Thành phố Giang, Hồ Hoàng Việt sớm đã đợi nhiều giờ, Vương Nhất vừa xuống xe thì cung kính cúi người.
“Đi thôi, tới tập đoàn Cự Phong, đòi một lời giải thích.”
Thần sắc của Vương Nhất lạnh lùng, trong mắt không kèm theo chút độ ấm nào.