Sự thay đổi trong thái độ của Thái Phiên, Vương Nhất không bất ngờ, mỉm cười rồi nói: “Tôi đây là có được sự công nhận của đạo diễn Thái rồi sao?”
“Chắc chắn rồi!”
Thái Phiên nghĩ tới thái độ trước đó đối với Vương Nhất, thần sắc lập tức trở nên ái ngại: “Cậu Vương, thái độ của tôi trước đó đối với cậu có chút không tốt, cậu đừng so đo.”
Vương Nhất gật đầu, không có đặt trong lòng.
Nói tới cùng, Thái Phiên chỉ là quá cố chấp cổ hủ, xuất phát điểm vẫn là tốt, muốn quay tốt đoạn quảng cáo tuyên truyền này.
Từ sau khi ‘sát thủ Bạch Khởi’, Thái Phiên cũng chưa có quay được tác phẩm tiêu biểu, nếu nói gấp, ông là người gấp nhất, đây cũng là lý do dẫn tới tính tình của ông ta trở nên cố chấp cổ quái, khong cho phép cấp dưới nghi ngờ bản thân.
Lúc này, Vương Thanh Hòa cũng đi tới, nói rất nhẹ nhàng: “Đạo diễn Thái, buông bỏ thành kiến và nghi ngờ, đi tiếp xúc với một người, anh sẽ phát hiện điểm sáng hơn. Trong lòng của 1000 người có 1000 suy nghĩ, ánh mắt của một người không thể đại biểu cái gì cả.”
Vẻ mặt của Thái Phiên rất áy náy, cúi đầu trước Vương Nhất: “Cậu Vương, xin lỗi!”
Nếu nói trước đó ông ta rén, chỉ là vì lời nói của Lý Khinh Hồng, trong lòng không phục, vậy thì bây giờ ông ta là khâm phục Vương Nhất từ tận đáy lòng, đặc biệt là Vương Nhất trước giờ chưa từng trải qua bất cứ con đường nghệ thuật nào, nhưng lại thuyết phục được đạo diễn ngang bướng và hà khắc như ông ta.
Vương Nhất lập tức đỡ ông ta lên, lạnh nhạt nói: “Không có gì phải xin lỗi cả, mọi người đều là muốn quay tốt đoạn quảng cáo này, chỉ vậy mà thôi…”
Nói đến đây, Vương Nhất lại đổi lời nói: “Có điều tôi ngược lại có thể mời Lương Nhật Tân qua đây.”
Thái Phiên sững người: “Đã xác định nam chính là cậu rồi, còn cần Lương Nhật Tân làm gì?”
Vương Nhất cười hờ hững: “Tôi nhớ, trước quảng cáo này có một hình ảnh là cảnh đánh nhau?”
“Phải.”
Thái Phiên giải thích: “Hình ảnh này sẽ không quay, trực tiếp chỉnh sửa hậu kỳ trên máy tính.”
Vương Nhất lắc đầu: “Không thể chỉnh sửa hậu kỳ trên máy tính, tôi rất coi trọng đoạn quảng cáo này, tôi muốn nó hoàn mỹ không khuyết điểm.”
Thái Phiên kinh ngạc trợn to mắt: “Ý của cậu là---”
Chỉ thấy khóe miệng của Vương Nhất cong lên, nở nụ cười gần như lạnh lẽo: “Quay chính diện, không cần diễn viên thế thân."
“…”
Sắc mặt của Thái Phiên sững sờ, vội vàng gọi phó đạo diễn tới, bảo ông ta thông báo cho Lương Nhật Tân tới đây quay.
“Như vậy, liệu có phải không tốt lắm không?”
Vương Thanh Hòa vẻ mặt lo lắng: “Lương Nhật Tân là đai đen taekwondo, thân thủ không tồi, ngộ nhỡ anh ta ra tay quá nặng---”
Vương Nhất trực tiếp đánh tan sự lo ngại của Vương Thanh Hòa: “Không cần lo lắng, anh ta không làm tôi bị thương được.”
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Nhất, Lý Khinh Hồng đâu có không biết suy nghĩ của anh, nhưng cũng không ngăn cản, cô bây giờ không có chút thiện cảm nào với người của nhà họ Lương.
Vào lúc này, Lương Nhật Tân và Từ Hi thủng thẳng đi vào, cười ha hả nhìn tất cả mọi người, cuối cùng dừng trên người của Vương Nhất: “Tôi nói rồi mà, một phế vật không biết gì cả như anh, sao có thể diễn được vai này, đến cuối cùng vẫn không phải cần dựa vào tôi sao, lãng phí thời gian.”
Sắc mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh, không nhìn ra sự tức giận, vừa rồi Lương Nhật Tân và Từ Hi đi hóng gió, không biết chuyện xảy ra trong nội bộ tổ quay phim.
Thái Phiên bước lên một bước, lạnh lùng nói: “Lương Nhật Tân, cậu hiểu lầm rồi, cậu không có thay thế vị trí của cậu Vương, mà là cần cậu diễn đánh nhau với cậu ấy.”
Nghe vậy, Lương Nhật Tân lập tức sững người, sửng sốt liếc nhìn Vương Nhất: “Anh ta vậy mà không bị đá ra?”
Vương Nhất cười rạng rỡ với anh ta, lộ ra hàm răng trắng bóc.
“Hừ, thật là một tên may mắn.”
Lương Nhật Tân lập tức khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất căm ghét mà quay đầu đi.
Tuy trong lòng thấy lạ, nhưng vẫn không lên tiếng, dù sao có thể diễn cảnh đánh nhau, cũng khiến trong lòng Lương Nhật Tân cân bằng không ít.
“Xin hỏi, là cảnh đánh nhau như nào?” Người quản lý Từ Hi kỳ quái hỏi.
Thái Phiên nói chi tiết một lượt cảnh quay đánh nhau, Từ Hi và Lương Nhật Tân đều sững người, sau đó Lương Nhật Tân nhe răng cười, nhìn sang Vương Nhất: “Anh chắc chắn không gọi diễn viên thế thân?”
“Không cần.”
Vương Nhất cũng đang cười, nhìn Lương Nhật Tân đầy thâm ý mà nói.
“Được, có cốt khí!”
Lương Nhật Tân cười ha hả, giống như thấy trước hình ảnh Vương Nhất bị anh ta đánh tím sưng mặt, nói với Vương Thanh Hòa: “Thanh Hòa, cô lát nữa xem tôi diễn tốt cảnh quay này như nào đi.”
Vẻ mặt của Vương Thanh Hòa rất chán ghét, sau đó lo lắng nhìn sang Vương Nhất.
Vương Nhất lại không hề để trong lòng, nói với Thái Phiên: “Sự việc không thể chậm trễ, mau bắt đầu đi.”
Thái Phiên gật đầu, sau đó làm một thế tay: “Chuẩn bị --- Action!”
Người chỉnh sáng và quay phim vào vị trí, Lương Nhật Tân cười lạnh không ngớt, làm ra một động tác cứa cổ với Vương Nhất.
Vương Nhất rất bình tĩnh, không hề để tâm đối với sự khiêu khích của Lương Nhật Tân.
Lương Nhật Tân không hề do dự, trực tiếp lao về phía Vương Nhất, giơ nắm đấm lên, đấm mạnh về phía mặt của Vương Nhất.
Anh ta có đai đen taekwondo, biết như nào để có thể làm tổn thương một người một cách nhanh nhất, hơn nữa ra tay thật hiểm.
Ánh mắt của Vương Nhất lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn sang Lương Nhật Tân giống như nhìn một thi thể.
Anh lặng lẽ nhìn Lương Nhật Tân lao tới, bỗng đấm một cú vào mặt anh ta.
Rắc rắc---
Bỗng chốc, sống mũi bị gãy, máu phun ra.
“Á---”
Lương Nhật Tân kêu lên thảm thiết, trợn to mắt, ôm mũi, không dám tin mà liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Nhất.
Sau đó, ánh mắt của anh ta trở nên oán độc, mặt mày tức giận gầm lên với Vương Nhất: “Anh làm cái gì?”
Vương Nhất lắc đầu: “Lời thoại của anh nói sai rồi.”
Nói xong thì xoay người lại, nhìn sang Thái Phiên: “Đạo diễn, lời thoại của anh ta nói sai rồi, quay lại đi!”
Thái Phiên do dự không quyết nhìn sang Vương Nhất và Lương Nhật Tân, ông ta từ trong mắt của hai người đều nhìn ra sự hung ác muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Nhưng quay phim không phải theo đuổi sự chân thực hay sao?
Để quay thành công, hy sinh một chút xíu thì tính là gì chứ?
Vì vậy, Thái Phiên không do dự mà trực tiếp nói: “Quay lại lần nữa!”
Bụp---
Vì vậy, Vương Nhất lại đấm một cú vào cằm của Lương Nhật Tân.
Rắc một tiếng, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh cằm bị gãy.
Lương Nhật Tân không ngừng lùi lại, trong miệng, trong mũi không ngừng chảy máu tươi màu đỏ, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất cuối cùng cũng trở nên kinh hãi.
“Ánh mắt không đúng, quay lại lần nữa.” Vương Nhất nói.
Nói xong, lại nhanh chóng đi trước mặt của Lương Nhật Tân, đạp mạnh một cước vào bụng của Lương Nhật Tân.
Bụp---
Cơ thể của anh ta lập tức co quắp thành con tôm, bị đạp bay ra, nước bọt, dịch chua đều bị đá ra.
Sau đó, Vương Nhất đều sẽ dùng các loại lý do khiêu khích làm khó Lương Nhật Tân, lần nào cũng quay lại, cũng có nghĩa là Lương Nhật Tân lần nào cũng bị Vương Nhất đánh một trận.
Lần sau ác hơn lần trước, một trận tay đấm chân đá hạ xuống, Lương Nhật Tân đã không còn hình người nữa rồi.