“Á…”
Thảm trạng của đại sư Bao khiến Lương Nam Lĩnh sợ mất mật, ông ta xoay người ngã ngồi xuống đấy, mặt mày tái nhợt nhìn đại sư Bao hai mắt trợn trào, tái xanh tái mét.
Vốn tưởng có đại sư Bao ra tay, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng, ai ngờ đại sư Bảo lại chẳng trụ nổi một hiệp dưới tay Vương Nhất!
“Đại sư Bao, đại sư Bao, ông sao rồi, còn đứng dậy nổi không?” Ông ta trưng ra vẻ mặt lo lắng hỏi
Mục đích ông ta gọi đại sư Bao đứng dậy, không phải để giết chết Vương Nhất, mà để bảo vệ cho tánh mạng của ông ta và Lương Ý Hành.
Nhưng đại sư Bao lại cuộn người nằm dí trên đất, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi miệng.
“Gia chủ nhà họ Lương, rất xin lỗi, tôi không phải đối thủ của người này…”
Những lời này chẳng khác gì bản án tử hình dành cho nhà họ Lương, khiến con ngươi Lương Nam Lĩnh co lại.
Ngay cả đại sư Bao cũng không phải đối thủ của anh, vậy từ trên xuống dưới nhà họ Lương, còn ai có thể chèn ép được Vương Nhất chứ?
Nhưng đại sư Bao lại nói thêm: “Nhưng gia chủ nhà họ Lương không cần lo, cậu ta không dám động vào tôi đâu, chỉ cần sư phụ của tôi ra mặt, cậu ta chắc chắn phải chết!” . ngôn tình tổng tài
“Người đó sẽ ra tay ư?”
Lương Nam Lĩnh nghe vậy, trên gương mặt già nua chợt hiện lên vẻ vui mừng.
Nếu người đó đồng ý ra mặt, vậy mọi chuyện vẫn còn đường cứu.
“”Người đó” mà các người nói tới là ông ta sao?”
Nhưng trong lúc hai người họ vui mừng khôn xiết, giọng nói lãnh đạm của Khương Nhã My cất lên.
Vừa nói, Khương Nhã My vừa lấy từ trong túi ra vài tấm hình, rồi ném tới trước mặt bọn họ như ném rác.
Lương Nam Lĩnh và đại sư Bao vô cùng sửng sốt, vội nhặt ảnh lên, khi nhìn thấy người bên trong, cả người bọn họ run lên kịch liệt, sợ tới nỗi mặt mày tái nhợt.
Tấm ảnh chụp một cái xác của một gã đàn ông mặc áo đen, trên người có tổng cộng ba vết thương, lần lượt theo thứ tự là giữa mày, tim và cổ, cả ba đều bị lưỡi dao sắc bén cứa qua.
“Chuyện… chuyện này không thể nào…”
Đại sư Bao cầm đống ảnh, hai tay run run, trên gương mặt xanh mét hiện rõ vẻ không tin nổi.
Sau một hồi lâu, ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn Khương Nhã My, hỏi: “Rốt cuộc cô là ai, rốt cuộc sư phụ của tôi bị sao vậy?”
“Ông ta bị tôi giết chết.”
Giọng điệu của Khương Nhã My vô cùng bình tĩnh, tựa như đang nói chuyện gì đó tầm thường lắm vậy.
Con ngươi đại sư Bao co lại, mặt mày xám như tro tàn.
Vương Nhất nhìn ảnh chụp, hai mắt hơi híp lại: “Đây là cái xác mà cô nhờ Lãnh Nhan khám nghiệm tử thi hộ sao?”
“Đúng vậy.”
Cô ta gật đầu, nói: “Lúc ông ta chết, phần đầu đột ngột nổ tung. Tôi nghi trong người ông ta có cài bom nên mới nói Lãnh Nhan khám nghiệm thử, không chừng sẽ tìm được chút tung tích của “Võng Lượng”.
Vương Nhất im lặng không nói gì, trong đầu sát thủ của Võng Lượng có cài một quả bom dạng chip, anh biết chuyện này.
Nhưng, có thể tạo ra loại bom công nghệ cao dạng chip này là việc vô cùng khó, đừng nói gì tới chuyện cấy bom vào não người.
Tất cả những chuyện liên quan tới tổ chức Võng Lương giờ vẫn còn là bí mật.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh tối lại: “Nhân vật cấp cao trong hiệp hội võ đạo lại là đồ đệ của quan chấp hành của “Võng Lượng”?”
Nghĩ đến cái đêm Vương Tử Lam bị bắt đi, Lý Khinh Hồng bị người ám sát, lệ khí trong lòng Vương Nhất chẳng thể kiềm nổi nữa mà trào dâng.
Anh vò nát ảnh chụp trong tay, bước tới trước mặt đại sư Bao, chẳng thèm để ý tới chuyện ông ta đang bị thương nặng mà dùng một tay xốc ông ta lên: “Ông là đồ đệ của gã?”
Từ lúc biết sư phụ đã bị cô gái mặc áo da đen này giết chết, mặt mày đại sư Bao vẫn còn xanh mét, tái nhợt.
Lúc Vương Nhất hỏi ông ta, trong mắt ông ta mới dần có lại tiêu cự, hoang mang gật đầu.
“Nếu ông đã là đồ đệ của gã, vậy ông không thể sống tiếp nữa.” Vương Nhất lạnh lùng nói, giọng nói ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Vừa dứt lời, anh lập tức tóm lấy cổ đại sư Bao, dùng một tay nhấc ông ta lên.
Đại sư Bao hốt hoảng, dừng hết sức bình sinh khó khăn mở miệng: “Cậu… cậu không thể giết tôi, tôi chẳng biết gì cả…”
“Dựa vào đâu mà tôi không được giết ông? Ông biết sư phụ mình đã làm gì với con gái và vợ tôi không?”
Giọng điệu Vương Nhất lạnh như băng, trong mắt không ngừng ánh lên vẻ sắc lạnh: “Gã đã bắt cóc con gái tôi, là người đứng sau kế hoạch ám sát vợ tôi, thân là đồ đệ của gã, ông không thể nào không biết chuyện này!”
“Có chuyện này ư!”
Con ngươi trong mắt đại sư Bao co lại, sau đó ông ta càng thêm hoảng loạn, lắc đầu lia lịa, cất giọng khàn khàn khó khăn nói hết câu: “Ngài Vương, tôi không biết chuyện này… quan hệ sư đồ giữa tôi và gã mới hình thành cách đây không lâu thôi, hơn nữa, dù gã là sư phụ của tôi thật, nhưng ngay cả tên của gã tôi cũng không biết, cũng chẳng biết gã tới từ đâu, thậm chí còn không biết gã trông như thế nào nữa.”
Vương Nhất rơi vào im lặng, anh cau mày, quay đầu nhìn Khương Nhã My.
Khương Nhã My cũng trưng ra biểu cảm nghiêm túc, lắc đầu: “Ông ta không nói dối.”
Nghe vậy, Vương Nhất lập tức thả đại sư Bao ra, nhũng vẫn lạnh lùng nhìn ông ta như trước: “Rốt cuộc ông và gã đã trở thành sư đồ như thế nào?”
Đại sư Bao ngã phịch ra đất, cố gắng ngáp lấy ngáp để từng ngụm không khí, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất cũng càng thêm hoảng loạn.
Lúc nãy, ông ta cảm nhận được Vương Nhất thật sự muốn giết chết ông ta, thậm chí bây giờ ông ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nên chẳng dám giấu diếm dù chỉ nửa điều mà là kể hết toàn bộ mọi chuyện.
“Trong hiệp hội võ đạo có một quy định bất thành văn, đó là cường giả vi tôn, cách một khoảng thời gian, trong hiệp hội sẽ cử hành đại hội võ đạo, tất cả thành viên trong hiệp hội đều có thể tham gia, nếu người ngoài đống ý đưa phí báo danh thì cũng được tham gia luôn, và người ngoài tham gia lần đó chính là gã này.”
Đại sư Bao nói tiếp: “Trong đại hội, gã một đường đánh bại tất cả mọi người, ngay cả hội trưởng của hiệp hội cũng không phải đối thủ của gã, sau đó hội trưởng có mời gã gia nhập hiệp hội, nhưng gã đã từ chối, trước khi rời đi, không hiểu sao lại nhận tôi làm đồ đệ.”
Nghe xong, Vương Nhất nhướng mày: “Trong hiệp hội võ đạo còn có quy định này ư?”
Đại sư Bao vội gật đầu: “Đúng vậy, sau khi thu tôi làm đồ đệ, thỉnh thoảng gã sẽ chỉ điểm cho tôi mấy chiêu, bù lại, tôi phải giúp gã hoàn thành một vài nhiệm vụ như mở rộng quan hệ, nhưng mỗi lần xuất hiện, gã đều đeo mặt nạ hình con dơi.”
Vương Nhất im lặng trầm ngâm, xem ra gã muốn hợp nhất thế lực, thấm nhập vào hiệp hội võ đạo…
Rốt cuộc Võng Lượng muốn làm gì đây?
“Ngài Vương, tôi đã nói hết toàn bộ những gì mình biết rồi, lúc này tôi ra tay với ngài là do mắt tôi mù, ngài có thể thương tình tha tôi một mạng không?” Đại sư Bao lộ vẻ cầu xin, nói.
Sau một hồi suy nghĩ, Vương Nhất lạnh lùng nói: “Tha ông một mạng, cũng không phải không thể, nhưng hiệp hội võ đạo các ông luôn đối đầu với tôi, chuyện này giải quyết thế nào đây?”
Đại sư Bao vội vàng nói: “Xin ngài Vương cứ yên tâm, lời nói của tôi trong hiệp hội vẫn có chút sức nặng, từ nay về sau, hiệp hội võ đạo không dám mạo phạm đến ngài nữa! “
Nghe đại sư Bao nói xong, Vương Nhất bỗng mỉm cười: “Không được, toàn bộ hiệp hội các ông đều có vấn đề cả, phải chỉnh đốn lại, vậy tôi nhất định phải đích thân ra mặt.”
“Không phải hiệp hội các người thích tôn kẻ mạnh làm vua sao? Chờ khi nào rảnh, tôi sẽ tới thăm hiệp hội các người một lần.”
“…”
Nhìn nụ cười trên mặt Vương Nhất, đại sư Bao bỗng run lên vì ớn lạnh, trong lòng có dự cảm tương lai hiệp hội võ đạo sẽ có thay đổi lớn.
Lúc này, Lương Ý Hành run rẩy lấy từ trong ngực ra một cái USB: “Đoạn phim gốc nằm trong đây.”
Hai mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng, tóm lấy cổ áo Lương Ý Hành: “Không lừa tôi?”
“Không lừa, thật sự ở trong này!”
Lúc này, Vương Nhất mới thả anh ta ra, bắt lấy USB, sau một hồi do dự, anh đưa ảnh chụp cho anh ta xem: “Con Dơi” mà ông biết, có phải người này không?”
Với thực lực mà Vương Nhất thể hiện ra trước đó đã sớm khiến anh ta sợ vỡ mật, đâu dám giấu diếm nửa lời, sau khi nghiêm túc quan sát tấm hình, anh ta lắc đầu: “Không phải.”
“Sao anh biết?”
Vương Nhất nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc như dao: “Tấm hình này chỉ chụp mỗi người, đâu có chụp phần đầu đâu?”
Lương Ý Hành bình tĩnh trả lời: “Không phải gã, bởi vì Con Dơi kia là phụ nữ, còn cái xác trong hình rõ ràng là đàn ông.”
“Phụ nữ?”
Ánh mắt Vương Nhất tức khắc thay đổi, anh quay đầu nhìn Khương Nhã My, Khương Nhã My cũng để lộ vẻ giật mình.
Nếu đây là sự thật, đó sẽ là đầu mối vô cùng quan trọng, có thể giúp họ thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
Khương Nhã My không chậm trễ nữa, lập tức rời khỏi nhà họ Lương.
Vương Nhất cũng nhanh chân đi về phía Lương Nam Lĩnh, một tiếng bịch vang lên, Lương Nam Lĩnh lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Vương Nhất.
“Ngài Vương, gia tộc truyền thừa không dễ dàng, cầu ngài cho chúng tôi một con đường sống. “
“Tôi nguyện dùng hạng mục xây dựng thành phố trong tay nhà họ Lương để đổi lấy sự bình an của nhà này!”