“Thường Dĩnh, hai mươi tư tuổi, là con trai thứ hai của chủ tịch Thường Kỉ của dược phẩm Thường Kỉ, con trai lớn Thường Lâm sau khi bị tàn phế, đã đem tất cả hi vọng đặt lên người Thường Dĩnh, đang học tại đại học Thiên An, dựa vào gia thế hiển hách, làm rất nhiều chuyện xấu không thể gặp người khác.”
Lãnh Nhan vừa lái xe, vừa báo cáo thông tin cá nhân của Thường Dĩnh, nghe đến mức trong lòng Lý Tuyết Nhi có chút kinh ngạc.
Bản báo cáo danh tính này có chút quá chi tiết, ngay cả Thường Dĩnh làm gì ở độ tuổi nào cũng có thể nhớ rất rõ…
Người phụ nữ tên Lãnh Nhan này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Là đặc công sao?
Sao anh rể lại quen biết một người phụ nữ như thế này?
Chị mình có biết không?
Từng câu hỏi liên quan đến Vương Nhất giống như măng sau cơn mưa xuân mọc lên trong đầu Lý Tuyết Nhi.
Ánh mắt nhìn Vương Nhất cũng không còn là kiểu xem thường như ngày hôm qua, nếu có, chỉ là sự khâm phục, nghi hoặc và…một chút ao ước.
Giây phút này, ngay cả cô ta cũng không cảm nhận được mình đã sinh ra khát khao đối với người đàn ông giống như một câu đố này.
Nhưng, Vương Nhất chỉ khẽ cười nói: “Ba xuất sắc con thì bình thường, Thường Kỉ một đời oanh liệt, nhưng lại sinh ra hai đồ ăn hại bôi nhọ danh tiếng của ông ta, một cái đức hạnh.”
Con trai lớn Thường Lâm trêu chọc ai không được, lại muốn trêu chọc Kim Thúy Như của nhà họ Kim, kết quả bị Kim Thúy Như biến thành một người tàn phế không thể như người bình thường, con trai út Thường Dĩnh lại dùng thủ đoạn ép buộc muốn có được Lý Tuyết Nhi, kết quả lại chọc phải Vương Nhất.
Có lẽ, bản thân bọn họ không biết, dược phẩm Thường Kỉ đã đi đến cuối đường rồi.
Ting ting…
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất vang lên, nhìn ID người gọi đến, là Lý Khinh Hồng gọi đến.
Vương Nhất vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Lý Khinh Hồng gọi điện thoại cho Vương Nhất.
“Alo, Khinh Hồng?”
Giọng điệu Vương Nhất dịu dàng nhận điện thoại, bất giác sắc mặt cũng trở nên dịu dàng.
Cho dù sự tàn ác trong lòng nhiều đến mức nào, chỉ cần ở trước mặt Lý Khinh Hồng, Vương Nhất vĩnh viễn đều trở nên dịu dàng.
“Muộn như vậy rồi sao vẫn chưa trở về?”
Giọng điệu của Lý Khinh Hồng luôn lạnh lùng như vậy, nhưng Vương Nhất vẫn nghe ra sự quan tâm ẩn chứa trong đó.
Vương Nhất nở nụ cười từ trong lòng nói: “Phải đi xử lý một chút chuyện, sẽ về nhà muộn một chút.”
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên rơi vào im lặng, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Tử Lam nhớ anh.”
Dừng một chút, Lý Khinh Hồng lại nói: “Cùng với Tuyết Nhi về nhà sớm một chút, trước 9h Tử Lam phải đi ngủ rồi.”
“Được….”
Nói xong, Lý Khinh Hồng cúp điện thoại.
Vương Nhất trầm mặc một lúc, sau đó nói với Lãnh Nhan: “Lái nhanh một chút, giải quyết lúc 8h30, có thể làm được không?”
“Vâng.”
Lãnh Nhã lập tức đạp chân ga xuống tận dưới cùng, tốc độ của xe được tăng lên không ít.
Cuộc đối thoại của hai người, Lý Tuyết Nhi nghe thấy rất rõ ràng, sở dĩ Vương Nhất gấp gáp như vậy là vì Vương Tử Lam nhớ ba.
Một chi tiết nhỏ như thế này, lại khiến Lý Tuyết Nhi vô cùng cảm động.
Cô ta há miệng, hình như muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Cả đường đi không nói gì.
Rất nhanh, đã đến chỗ ở của Thường Dĩnh.
Với tư cách là cậu chủ của một công ty khổng lồ như dược phẩm Thường Kỉ, Thường Dĩnh sao có thể ở trong ký túc xá giống như những sinh viên đại học bình thường khác?
Câu lạc bộ xa hoa, phòng tổng thống.
Đây là nơi anh ta ở.
Vương Nhất và Lãnh Nhan xuống xe, Lý Tuyết Nhi đang định xuống xe, Vương Nhất lại ngăn cô ta lại: “Cô ở trong xe đợi đi, mười phút, rất nhanh.”
“Nhưng….”
“Không có nhưng nhị gì hết.”
Vương Nhất ngắt lời Lý Tuyết Nhi, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Cảnh tượng tiếp theo, đối với Lý Tuyết Nhi mà nói, có thể có chút khó chấp nhận.
Chiếc xe Rolls-Royce này được đặt làm đặc biệt, thủy tinh ngay cả đạn cũng không bắn vỡ được, ngay cả ở bên trong cũng giấu vũ khí bí mật, nên, Lý Tuyết Nhi ở lại trong xe, rất an toàn.
Vương Nhất và Lãnh Nhan đi vào câu lạc bộ xa hoa, lập tức có một nữ nhân viên lịch sự chặn đường hai người: “Xin chào, xin hãy xuất trình thẻ thành viên…”
Cách vận hành của câu lạc bộ xa hoa là thẻ hội viện, cho dù bạn có nhiều tiền như thế nào, không có thể hội viên, cũng không thể đi vào.
Nhưng, Vương Nhất không thèm liếc ngang, cũng không hề nhìn cô ta.
“Thưa anh….”
Lãnh Nhan đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta: “Không muốn chết thì đừng ngăn cản chúng tôi.”
“.…”
Nữ nhân viên phục vụ lễ nghi kia lập tức bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Nhất và Lãnh Nhan đi vào trong thang máy.
…..
Tầng 29, phòng tổng thống.
Một chàng trai tuấn tú, đeo đồng hồ Rolex đắt tiền, trên người toàn đồ hiệu buồn chán nằm trên sofa, trong lòng đang đếm những cô gái xinh đẹp, đẫy đà.
Xung quanh sofa, còn bày không ít đạo cụ khiến người khác không lạnh mà run, giống như roi da, dây thừng, xích tay, xích chân, v.v…
“Sao vẫn chưa đưa đến….”
Chàng trai tuấn tú liếc nhìn thời gian, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhất.
“Cậu Thường, gấp cái gì, có em ở bên cậu, không tốt sao?”
Người phụ nữ xinh đẹp vặn vẹo cơ thể, cười yêu kiều nói.
“Tốt thì cũng tốt, nhưng khí chất phong trần trên người em quá nặng, tôi không thích lắm.”
Thường Dĩnh nghiêm mặt nói: “So sánh với cô gái nhỏ kia, kém quá nhiều, hoàn toàn không phải là hàng hóa cùng một đẳng cấp.”
“.…”
Người phụ nữ xinh đẹp vừa nghe xong, ánh mắt cũng có chút ghen tỵ, có chút không phục nói: “Lát nữa em muốn xem xem, cô gái kia rốt cuộc trông quốc sắc thiên hương thế nào.”
Thường Dĩnh cười haha: “Đợi lát nữa em sẽ biết thôi.”
Dừng một lúc, Thường Dĩnh lại nói: “Tôi biết trong lòng em cảm thấy tủi thân, không sao, đợi người ta được đưa đến, tôi sẽ đưa roi da cho em, để em quất mấy cái.”
Lúc này lông mày của người phụ nữ xinh đẹp mới dãn ra, mặt mày rạng rỡ: “Cậu Thường, cậu đối xử với em thật tốt.”
Thường Dĩnh lại nhìn thời gian, vẫn chưa có động tĩnh gì, đột nhiên có chút lo lắng, chuẩn bị gọi điện cho Trương Lượng mắng một trận.
Nhưng đập vào tai lại là giọng nói máy móc, cứng nhắc.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”
Thường Dĩnh lập tức thay đổi sắc mặt, miệng lẩm bẩm: “Cái tên khốn kia làm cái gì? Sao vẫn chưa đưa Lý Tuyết Nhi đến.”
“Nếu như không xảy ra điều bất ngờ gì, tối nay anh ta không đến được.”
Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền đến một giọng đàn ông vô cùng lạnh lùng.
Xoảng…
Giây tiếp theo, truyền đến tiếng động lớn, cánh cửa chống trộm cần phải nhập vân tay mới có thể vào được, lại đột nhiên đổ xuống giống như một tờ giấy.
“A….”
Người phụ nữ xinh đẹp kia bị dọa sợ, vội vàng ôm đầu trốn vào trong góc.
“Ai?”
Thường Dĩnh cũng vừa kinh ngạc vừa tức giận, đứng lên nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một nam một nữ không được sự cho phép đã đi vào.
Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt nhìn Thường Dĩnh giống như đang nhìn một thi thể, người phụ nữ tóc đen mắt máu, nhìn từ xa giống như sát thần.
“Cậu chính là Thường Dĩnh?” Vương Nhất lạnh lùng nói.
Thường Dĩnh lập tức nổi giận: “Các người là ai, không biết đây là địa bàn của ai sao?”
Bịch...
Lãnh Nhan đạp một phát thật mạnh vào bụng Thường Dĩnh, đột nhiên cơ thể anh ta cong lên giống như con tôm, bị đá bay ra rất xa.
“Thiếu chủ hỏi, anh chỉ cần trả lời là được.”
Thường Dĩnh chỉ cảm thấy giống như bị xe tải đâm, cả người vô cùng đau đớn, khó khăn bò dậy, ánh mắt nhìn Vương Nhất và Lãnh Nhan có thêm một chút sợ hãi: “Hai vị hảo hán, tôi và các anh không thù không oán, tại sao phải ra tay với tôi?”
“Không thù không oán?”
Khóe miệng Vương Nhất cong lên nở một nụ cười khẩy, nói: “Hãm hại em vợ tôi, còn hỏi tôi tại sao muốn ra tay với anh?”
“Em vợ...”
Thường Dĩnh sững sờ một lúc, sau đó nhớ ra điều gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại: “Anh là anh rể của Lý Tuyết Nhi...”
Nụ cười của Vương Nhất không có một chút ấm áp nào, hời hợt nói một câu: “Phế đi.”
Soạt...
Gây tiếp theo, Lãnh Nhan đi thẳng về phía Thường Dĩnh.