Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất

“Hừ!”

Đi cùng với Tô Thắm, bác Trương từ trong rừng đi ra, sắc mặt u ám: “Anh còn có người ba này là tôi!”

Bịch…

Trương Lượng ngồi xuống đất, hai mắt đờ đẫn, giống như mất đi toàn bộ sức lực, trong miệng lẩm bẩm không rõ lắm: “Không thể nào, điều này không thể nào....ông nên bị bệnh nặng không thể xuống được giường mới đúng....”

Bác Trương sải bước đi đến bên cạnh Vương Nhất, lớn tiếng nói: “Anh nói đúng, nếu như không phải Nhất đã cứu tôi, bây giờ tôi vẫn còn đang nằm trên giường!”

“Vương Nhất?”

Trương Lượng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Anh, anh thật sự khiến người khác quá thất vọng!” Tô Thắm cũng đau lòng nói.

“Người khác không đánh anh, tôi sẽ đánh anh, xem tôi không đánh chết cái tên nghịch tử anh!”

Bác Trương đột nhiên sải bước đi đến trước mặt Trương Lượng, cho Trương Lượng một cái tát thật mạnh.

Nhưng vì bác Trương đã già rồi, hành động chậm chạp, sau khi Trương Lượng giật mình, cũng rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức né tránh.

“Anh còn dám né?”

Bác Trương tức đến mức hai mắt trợn tròn, tức đến mức sắc mặt xanh mét, nói xong lại tát cho Trương Lượng một cái nữa.

Trương Lượng đang muốn tiếp tục né, chỉ nghe thấy Vương Nhất thờ ơ nói: “Ba đánh con trai, là lẽ đương nhiên, đứng lại cho tôi.”

Bịch, bịch!

Lãnh Nhan nhấc chân, nhanh chóng đá vào phía sau đầu gối của Trương Lượng hai cái.

Trương Lượng đột nhiên cảm thấy phía sau đầu gối mình đột nhiên đau nhói, không chịu được phải quỳ xuống trước mặt bác Trương.

Chát!

Bác Trương lại tát cho Trương Lượng một cái.

Cái tát này bác Trương đã dốc toàn bộ sức lược, nửa khuôn mặt của Trương Lượng đột nhiên sưng lên, thậm chí khóe miệng còn có chút máu.

“Những lời lúc nãy, tôi đã nghe thấy hết rồi, người đàn ông thì giết, người phụ nữ thì mang đi… đây là lời của con người nên nói sao?”

“Nhà họ Trương tôi không có tiền bạc gì, cũng không phải là gia tộc giàu có gì, nhưng vẫn luôn giữ khuôn phép, làm người một cách minh bạch, sao lại có một đứa nghịch tử như anh chứ, hôm nay tôi phải đánh chết đứa con bất hiếu này!”

Bác Trương nói, chạy vào trong rừng, nhổ một cành cây chắc chắn, đánh về phía Trương Lượng.

Theo bản năng, Trương Lượng muốn trốn, nhưng Lãnh Nhan ở phía sau nhìn chằm chằm anh ta, anh ta cũng không dám, chỉ có thể chịu đựng bị đánh.

Ầm…Ầm…

Lực đánh cái sau lại mạnh hơn cái trước, đánh đến mức Trương Lượng liên tục hét lên thảm thiết.

“Ba, con biết sai rồi, con không dám nữa…a…”

“Ba, chuyện chữa bệnh con không hề biết, con chỉ nhất thời bị tiền bạc che mờ mắt, mới làm như vậy, 15 tỷ này con không cần nữa!”

Trương Lượng vừa đau đớn kêu gào, vừa nhận sai, nhưng bác Trương không chấp nhận tình cảm này.

“Cái đồ khốn khiếp, tôi còn chưa chết, hôm nay tôi phải đánh chết anh, ai đến cũng vô cùng thôi!”

Ầm ầm ầm…

Cành cây từng cái từng cái đánh lên người Trương Lượng, đánh đến mức da nứt ra, máu chảy ra, đánh đến mức cành cây gãy nát.

Bác Trương lại bẻ một cành khác, tiếp tục đánh.

Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm hoàn toàn sững sờ, đặc biệt là Tô Thắm, càng không thể chịu nổi, nói thế nào, đó cũng là anh trai của mình.

“Anh Vương Nhất, anh mau khuyên…”

“Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được.”

Tô Thắm đang muốn nhờ Vương Nhất khuyên bác Trương, nhưng lại bị Vương Nhất từ chối một cách vô tình.

Đột nhiên phát hiện, sắc mặt Vương Nhất vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc.

“Tôi biết cô muốn nói gì, nhưng, tôi không làm được, nếu như tôi khuyên, vậy sẽ không công bằng với cô ấy.”

Vương Nhất chỉ vào Lý Tuyết Nhi, trầm giọng nói: “Tôi không tin cái gì mà ngẩng đầu ba thước có thần linh, nhưng tôi tin, làm chuyện xấu, sẽ luôn gặp một người có thể xử lý anh ta, Tuyết Nhi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, cô ấy không làm gì sai, dựa vào cái gì mà phải bị hãm hại? Hơn nữa, anh ta nhắm vào một người cô gái, nếu như bị một đám đàn ông đưa đi, sẽ xảy ra chuyện gì, liệu tôi không cần nói nhiều nữa.”

“Cái này…”

Sắc mặt Tô Thắm có chút tái nhợt, sắc mặt Lý Tuyết Nhi cũng có chút hốt hoảng.

Cô ta không chút nghi ngờ, nếu như không có Vương Nhất, kết cục của cô ta sẽ thảm đến mức nào.

Không nói đến chuyện thân bại danh liệt, còn mất đi thứ đáng quý nhất của cuộc đời, mà người đã cứu cô ta, là người mà hôm qua cô ta vẫn cảm thấy là một người bình thường, không xứng làm chồng của chị cô ta.

“Chị, người đàn ông mà chị nhìn trúng, rốt cuộc là người như thế nào….” Cô ta lẩm bẩm nói với mình.

Đánh một trận gay gắt, Trương Lượng đã bị đánh đến mức hôn mê, bác Trương cũng đã đánh đến mệt, ném cây gậy gỗ, thở hổn hển đứng qua một bên.

“Làm anh ta tỉnh lại.” Vương Nhất thờ ơ nói.

Tô Thắm cho là làm anh ta tỉnh lại, là kiểu như vỗ vào mặt anh ta, kết quả Lãnh Nhan trực tiếp túm lấy đầu Trương Lượng, xách anh ta như một con chó chết đến bên bờ sông, ấn đầu anh ta vào trong nước.

Ục ục….

Trong nước không ngừng có bọt khí xuất hiện, sự tuyệt vọng, cảm giác nghẹt thở khi bị giam cầm ở dưới nước khiến Trương Lượng lập tức tỉnh lại, há miệng ho.

Lúc này Lãnh Nhan mới ném anh ta đến mức trước mặt Vương Nhất.

“Cho anh một cơ hội chuộc lỗi, nói ra người đứng đằng sau là ai.”

Vương Nhất lạnh lùng nhìn Trương Lượng, dùng một giọng điệu ra lệnh nói.

Trương Lượng nín thinh, cắn răng không nói gì.

Thấy vậy, Vương Nhất cười haha: “Cũng trung thành đó, nhưng, anh không nói, tôi không có cách sao?”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Nhất, Trương Lượng lập tức run rẩy: “Anh, anh muốn làm gì?”

Vương Nhất không nói gì, chỉ gật đầu với Lãnh Nhan, Lãnh Nhan lập tức xách anh ta lên, đi vào trong rừng sâu.

“Anh Vương Nhất, người bạn kia của anh muốn làm gì với anh trai của tôi?”

Tô Thắm lập tức chạy lên vẻ mặt lo lắng hỏi, bác Trương cũng lo lắng nhìn anh.

Mình đánh là mình đánh, nhưng nói thế nào cũng là con trai của mình.

“Yên tâm đi, bác Trương, Thắm.”

Vương Nhất mỉm cười an ủi nói: “Chỉ cần Trương Lượng phối hợp một chút, cháu đảm bảo, anh ta sẽ không mất một sợi lông nào.”

Bác Trương và Tô Thắm vừa nghe thấy vậy, sắc mặt đều có chút thay đổi, ngược lại, nếu như không phối hợp, không biết…

Bác Trương còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra, dù sao, đây cũng là anh ta gieo gió gặt bão.

“A…”

Đột nhiên, vang lên tiếng hét kinh hãi đến cực điểm của Trương Lượng: “Tôi nói, tôi nói….”

Vương Nhất nghe thấy vậy, cũng cười: “Xem ra, anh ta vẫn rất phối hợp.”

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Vương Nhất, mặc dù nhân phẩm của Trương Lượng rất tồi tệ, nhưng cũng là một người bình thường, tâm lý mạnh đến mức nào, có thể có ý chí quyết tâm như người lính sao?

Cuộc thẩm vấn của Lãnh Nhan, ngay cả một người có ý chí kiên định cũng sẽ trên bờ sụp đổ, chứ đừng nói đến một người bình thường như Trương Lượng, chỉ lần cần dọa dẫm một chút đã nhận tội.

Đương nhiên, cái này cũng liên quan đến nghiệp vụ của Lãnh Nhan trước khi rửa tay gác kiếm.

Rất nhanh, Lãnh Nhan đã kéo Trương Lượng từ trong rừng đi ra.

Thật sự giống như Vương Nhất nói, không mất một cọng lông tơ, nhưng, khuôn mặt tái nhợt, kinh hồn bạt vía.

“Đã nhận tất cả rồi sao?”

“Nhận tất cả rồi.”

Lãnh Nhan gật đầu: “Người xúi giục anh ta tên là Thường Dĩnh, giúp anh ta trả nợ, nhưng, muốn kêu ba anh ta đi đến chỗ cô Lý khám bệnh, thuốc mà viện y khoa cung cấp, đều do dược phẩm Thường Kỉ cung cấp, duy nhất thảo dược của cô Lý, đều là thuốc đã quá hạn, khi dùng sẽ có hại cho cơ thể.”

“Trương Lượng đã đi đến công ty bảo hiểm để tăng số tiền bảo hiểm của bác Trương, sau đó lại dẫn người đến vơ vét tài sản của cô Lý, cho dù cô Lý có lấy ra được 15 tỷ hay không, đều sẽ bị bắt cóc, anh ta cũng thừa nhận, đây là ván cờ nhắm vào cô Lý.”

Sự thật đã được phơi bày, Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm nghe xong sắc mặt đều tái nhợt, lòng người nham hiểm, có thể đạt đến mức này.

Vương Nhất cũng vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả bên phía trường học cũng tham gia vào, dược phẩm Thường Kỉ này đùng là uy phong rất lớn…

“Tôi nhớ ra rồi!”

Đột nhiên, Lý Tuyết Nhi hét lên một tiếng, sắc mặt u ám, bất định.

“Nhớ ra cái gì?” Vương Nhất lập tức truy hỏi.

“Thường Dĩnh học cùng trường với tôi, nhưng lại không cùng khoa.”

Lý Tuyết Nhi vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh ta đã theo đuổi tôi rất lâu rồi, gần đây có một lần quấn mãi không buông, bị tôi hắt cafe vào mặt ở trước mặt mọi người, sau đó anh ta bảo tôi đợi đó.”

Vương Nhất trầm mặc rất lâu, nói: “Chuyện này không thể bỏ qua như vậy.”

“Cô Lý, chuyện này lão Trương tôi có lỗi với cô.”

Lúc này, bác Trương đột nhiên cúi người rất sâu với Lý Tuyết Nhi, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích….”

“Bác Trương, không cần đâu….” Lý Tuyết Nhi vội vàng đỡ lấy bác Trương.

Nhưng bác Trương lại xua tay, quay đầu lại, nói với Tô Thắm: “Tô Thắm, báo cảnh sát đi, bắt thằng khốn này.”

“Cái gì?”

“Ba, đừng mà, con đã biết sai rồi!”

Câu này vừa được nói ra, sắc mặt của Tô Thắm cà Trương Lượng đều thay đổi.

“Cái thứ không biết hối cải, câm miệng lại!”

Bác Trương hét lên một tiếng, vành mắt đỏ lên: “Đi vào tù để xem xét lại mình cho tôi.”

“Ba, anh đã biết sai rồi…”

Tô Thắm vẫn muốn khuyên bảo, bác Trương vẫn xua tay, đột nhiên giống như già đi mười mấy tuổi: “Tôi đã quyết định rồi, không cần khuyên nữa.”

Trương Lượng giống như mất đi toàn bộ sức lực, bịch một tiếng ngã xuống đất, Tô Thắm cũng cắn chặt môi, quay người đi, lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Rất nhanh, xe cảnh sát đã đến, vẫn là nữ cảnh sát Bạch Yến, lần trước có duyên gặp một lần, dẫn Trương Lượng đi.

Bác Trương và Tô Thắm cũng được đưa đi, muốn lấy lời khai.

Trước khi đi, Bạch Yến nhìn Vương Nhất nhiều thêm mấy lần, nhưng Vương Nhất không hề để ý.

Tâm trí của anh đều đặt lên người bác Trương.

Vì đại nghĩa diệt thân, bác Trương sao muốn nhìn thấy chứ, thương trên người con trai, nhưng đau ở trong lòng người ba!

“Đi thôi, đi tìm Thường Dĩnh.”

Vương Nhất liếc nhìn Lý Tuyết Nhi, đi về phía chiếc xe Rolls-Royce màu đen ở phía sau.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!