Trương Lượng chạy mất, cuộc nổi loạn cũng tản đi, ở cổng viện khoa y chỉ có mấy giáo viên đứng đó với vẻ mặt xấu hổ.
Ở trường học xảy ra chuyện lớn như thế, chắc chắn là bọn họ đối xử với người nhà của bệnh nhân giống như là cúng bái tổ tông, không ngờ là lại bị lừa gạt.
Nếu như nói Trương Lượng là hung thủ, vậy thì chẳng phải bọn họ là đồng lõa nối giáo cho giặc à?
“Cái kia, anh đây là người nhà của bạn học Lý Tuyết Nhi?” Có một giáo viên kiên trì bước tới.
“Tôi là anh rể của nó.”
Vương Nhất điềm nhiên nói: “Nghe nói bởi vì chuyện này mà Tuyết Nhi bị đuổi học?”
Câu nói này khiến cho trong lòng bọn họ đều trầm xuống, quả nhiên là đến đây để hỏi tội.
“Ông Dương, ông là người gây ra chuyện, ông đến giải quyết đi.”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía một người đàn ông bụng bia.
Người đàn ông bụng to ấy đành phải kiên trì nói: “Chúng tôi không có cách nào khác, tầm ảnh hưởng của chuyện này quá nghiêm trọng, nếu như không xử lý một cách nghiêm khắc thì đại học Thiên An sẽ phải đóng cửa.”
“Tôi chỉ hỏi một câu, đơn thuốc mà em gái tôi kê cho bệnh nhân có vấn đề?” Vương Nhất bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này..."
Dương Siêu bất đắc dĩ: “Không có vấn đề.”
“Vậy tại sao nó lại bị đuổi học?”
Giọng nói của Vương Nhất dần dần lạnh đi: “Vì bo bo giữ mình, cho nên bán học sinh mình đi, coi như là con dê thế tội? Các người có tư cách gì mà làm nhà giáo chứ?”
Anh thét lớn một tiếng, dọa một đám giáo viên Dương Siêu không dám thở mạnh.
Trên mặt Lý Tuyết Nhi mang đầy biểu cảm phức tạp mà nhìn giáo viên của cô ta, trong lòng vô cùng thất vọng.
“Tôi muốn gặp hiệu trưởng của các người.”
Sắc mặt Dương Siêu liền thay đổi: “Bây giờ hiệu trưởng đang họp, không thể đi vào được..."
“Cút ngay!”
Lãnh Nhan lạnh lùng nhìn ông ta, ngay lập tức không có ai dám ngăn cản nữa.
Trong lòng cô ta, những người này đã bị tuyên án tử hình, bộ giáo dục có chuyện hay để xem rồi.
Lý Tuyết Nhi thành thành thật thật đi theo sau lưng Vương Nhất, ánh mắt vô cùng bàng hoàng.
Cô ta với người anh rể này chỉ mới quen biết nhau có vài ngày, nhưng mà cô ta lại có thể tìm được một loại cảm giác an toàn từ trên người của anh.
Cô ta biết là loại cảm giác an toàn này cô ta chỉ tìm thấy ở trên người ba và chị gái.
Rầm.
Vương Nhất đá văng cửa phòng hiệu trưởng, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên ở trong phòng làm việc: “Ông chính là Tô Hiệu, hiệu trưởng Tô?”
Tô Hiệu mang cặp kính mắt trông có vẻ rất trầm ổn, hàng lông mày khẽ nhíu lại: “Cậu là..."
Sau đó, Dương Siêu liền thở hồng hộc chạy vào: “Hiệu trưởng Tô thật sự xin lỗi, chúng tôi không thể ngăn cản..."
Tô Hiệu nhìn ông ta, thờ ơ gật đầu: “Thầy đi xuống trước đi.”
Dương Siêu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng dưới ánh mắt áp lực của Tô Hiệu, ông ta vẫn xám xịt lui ra ngoài.
“Tôi tên là Vương Nhất.”
Vương Nhất đi đến gần Tô Hiệu zlạnh lùng hỏi: “Nghe nói ông tuyên bố đuổi học em ấy?”
“Tôi còn tưởng rằng các người đến đây để làm gì, hóa ra là vì chuyện của cô sinh viên này mà đến.”
Tô Hiệu cười cười, vững vàng như núi thái sơn: “Tôi làm như vậy có gì sai?”
“Cô sinh viên này học hành không đến nơi đến chốn, chữa bệnh cho người khác bị tàn phế, tôi đuổi cô ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nếu không thì làm sao có thể làm dịu sự phẫn nộ của người nhà bệnh nhân?”
Ông ta ăn nói rất hiên ngang, dường như những chuyện mà ông ta làm là đúng, càng khiến cho ánh mắt Vương Nhất lạnh thêm mấy phần: “Theo như tôi được biết phương thuốc mà em ấy kê không có gì là sai.”
“Nhưng mà thật sự là do cô ta khiến bệnh tình của bệnh nhân trở nên nghiêm trọng hơn.”
Tô Hiệu đanh mặt nói: “Đây là sự thật không có cách nào xóa bỏ.”
Sắc mặt Vương Nhất liền tối xuống, đối phương căn bản không có ý muốn biện luận với mình, chỉ đang cố gắng níu lấy vấn đề này không thả.
Đúng là như thế, Lý Tuyết Nhi khiến cho bệnh tình của bệnh nhân trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện này thật sự không thể chối cãi.
“Nếu như các người muốn để sinh viên Lý Tuyết Nhi đi học trở lại, vậy thì nhất định phải tìm ra chứng cứ chứng minh sinh viên vô tội, nếu không thì tất cả chỉ là lời nói suông.”
Tô Hiệu bình thản nói: “Còn có chuyện nào khác không?”
“Chỉ cần tôi có thể vạch trần sự thật là được rồi có đúng không?” Sắc mặt Vương Nhất trở nên bình tĩnh.
“Đương nhiên.”
Tô Hiệu cười nói: “Nếu như chúng tôi làm sai thì đương nhiên chúng tôi sẽ xin lỗi cô sinh viên này.”
“Chỉ sợ là cái ghế dưới mông ông ấy, ngồi không lâu đâu.”
Nói xong, Vương Nhất liền dẫn Lý Tuyết Nhi rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt âm trầm của Vương Nhất, Lý Tuyết Nhi nhịn không được mà lên tiếng: “Anh rể, không sao đâu, em không học đại học Thiên An thì có thể học đại học ở trường khác được mà, nếu như không được nữa thì em sẽ rời khỏi Yên Kinh..."
“Cô cho rằng chuyện này chỉ là chuyển trường đơn giản như vậy à?”
Vương Nhất bình tĩnh nói: “Vết dơ này sẽ được ghi vào hồ sơ của cô, đi theo cô cả đời.”
“Cái gì?”
Lý Tuyết Nhi bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
“Yên tâm đi, đây không phải là chuyện của cô, bây giờ đã đổi thành chuyện của tôi rồi.”
Biểu cảm của Vương Nhất đã hòa hoãn đôi phần, anh cười cười với Lý Tuyết Nhi: “Bác Trương có ơn với tôi, tôi sẽ tìm hiểu rõ chuyện này, trả lại cho cô sự công bằng.”
Lý Tuyết Nhi cắn chặt môi, im lặng thật lâu rồi bỗng nhiên nói xin lỗi với Vương Nhất: “Anh rể, em xin lỗi.”
“Nói xin lỗi cái gì chứ?” Vương Nhất sửng sốt.
“Đều là do em mới làm liên lụy đến anh.” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết Nhi đầy vẻ tự trách.
“Không có trách cô.”
Vương Nhất mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lý Tuyết Nhi: “Cô đi về trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi điều tra.”
Nào ngờ Lý Tuyết Nhi lại nghiến chặt răng, sâu trong đôi mắt là một sự quật cường: “Chuyện là do em đã gây ra thì em phải giải quyết.”
Vương Nhất kinh ngạc nhìn cô em vợ vài lần, sau đó mới bật cười: “Được rồi, vậy thì đi theo tôi.”
“Được.”
Vẻ uể oải của cô em vợ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại tính tình trẻ trung hoạt bát: “Anh rể, bây giờ em đã thay đổi cái nhìn với anh rồi... có lẽ chị gái em lựa chọn anh là chính xác.”
Vương Nhất cười mà không nói gì.
Lý Tuyết Nhi vỗ ngực, trượng nghĩa nói: “Anh rể yên tâm đi, anh giúp em nhiều như thế, em cũng không thể khiến anh thất vọng được. Nếu như ba em có hỏi tới thì em sẽ đứng về phía anh, nói mấy lời có ích cho anh.”
“Vậy thì cảm ơn cô.” Vương Nhất dở khóc dở cười.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Vương Nhất cười nhạt một tiếng, nói ra ba chữ.
“Nhà bác Trương.”
...
Cùng lúc đó.
Có một chiếc Buick đang phóng nhanh trên đường, vượt qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác.
Có thể nhìn ra được tâm trạng của người lái xe không tốt cho lắm.
“Vương Nhất, Vương Nhất..."
Trương Lượng điều khiển xe với tốc độ cao, vừa hung hăng kêu tên Vương Nhất, sắc mặt dữ tợn: “Chuyện này chả có gì liên quan tới mày mà mày cứ nhất định phải phá chuyện tốt của tao, lần này bảo tao phải ăn nói thế nào với cậu Thường đây.”
Reng reng...
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi.
Nhìn màn hình điện thoại, biểu cảm của Trương Lượng liền thay đổi, khóe mắt co giật liên hồi.
Nhắc tào tháo, tào tháo đến liền.
“Tôi nghe đây cậu Thường, sao cậu lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho tôi vậy?” Vừa mới nhận điện thoại, Trương Lượng lập tức giống như thay đổi một khuôn mặt mới, mỉm cười rạng rỡ.
“Bớt nói nhảm đi, chuyện của cái cô Lý Tuyết Nhi đó có động tĩnh gì chưa?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lớn tiếng của người đàn ông.
Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Trương Lượng trở nên vô cùng khó coi, không biết phải ăn nói với cậu Thường như thế nào.
“Chuyện là, cậu Thường à, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn..."
“Cái gì?”
Giọng nói của cậu Thường trong điện thoại lập tức tăng cao mấy phần: “Họ Trương kia, tôi kêu cậu làm việc là ưu ái cậu, nếu như cậu phá hỏng chuyện của tôi thì xem xem tôi có vặn cái đầu của cậu ra không.”
“Vâng vâng vâng..." Trương Lượng lập tức đáp lời.
Giọng điệu của cậu Thường không mấy tốt lành: “Nói đi, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Trương Lượng chỉ có thể thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.
Anh ta đã cố gắng đặt mình vào vị trí người bị hại, nhưng mà vẫn hứng chịu một trận mắng chửi.
“Trương Lượng, tôi nói chứ không phải là đầu óc cậu có vấn đề à? Mười lăm tỷ còn chưa đủ để cậu ăn hả, cứ nhất định phải đi gây chuyện như thế. Bây giờ thì hay rồi, phá hỏng hết rồi đúng không?”
Cậu Thường mắng ầm cả lên, từ giọng điệu cũng có thể thấy được hiển nhiên là anh ta không hề hài lòng đối với vụ việc náo loạn lần này.
Là do Trương Lượng lòng tham trỗi dậy, tự mình đi gây chuyện.
“Trương Lượng, cậu nghe rõ cho ông đây, tôi đã để mắt tới con nhỏ Lý Tuyết Nhi đó từ lâu rồi, vẫn không thể có được cô ta, trông cậy vào lần này để cô ta lâm vào đường cùng mà đến nhờ vả tôi. Cậu thì hay lắm rồi, chuyện ngoài ý muốn hả..."
Trương Lượng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cậu Thường mắng một hồi lâu, rốt cục cơn giận cũng đã tiêu tan được một chút.
“Nhưng mà vẫn may, cũng không phải là quá lộn xộn.”
Cậu Thường trầm giọng nói: “Ngày hôm nay là thời gian giao tiền có đúng không, cậu cứ khăng khăng kêu cô ta bồi thường mười lăm tỷ tiền thuốc men, nếu như cô ta không tìm đủ số tiền đó, hừ hừ, vậy thì dùng thân thể đền tội đi, trói cô ta đưa đến chỗ tôi.”
“Vâng cậu Thường, lần này tôi nhất định có thể làm tốt, sẽ không khiến anh thất vọng.”
“Được rồi, đi đi.”