“Ông… ông đúng là lớn mật!”
Cảnh tượng này dọa tên đàn ông trung niên kia sợ khiếp vía, mặt mày trắng bệch hết cả, hai chân cũng run lẩy bẩy.
Nhưng ông ta không lùi bước, vẫn đứng nguyên tại chỗ rống lớn.
Tới tận lúc này rồi mà ông ta vẫn tin rằng đối phương không dám cán qua người ông ta.
“Ngu ngốc.”
La Chí Viễn nở nụ cười khinh khỉnh, không hề mềm lòng dù trước mặt là một mạng người.
Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, trên lưng ông lớn nào mà chẳng cõng mấy mạng người chứ?
Huống hồ chi, nhà họ Hồ chính là kẻ chủ mưu hãm hại Hồ Hoàng Việt, ông ta cần gì phải mềm lòng nương tay?
Ầm ầm…
Trước tiếng la hét phẫn nộ của người đàn ông trung niên, máy xúc không hề dừng lại, trái lại còn nghênh ngang tiến về phía trước như một con quái vật khổng lồ.
Khoảng cách mười mét được rút gọn trong nháy mắt.
Khi máy xúc chạy tới trước mặt ông ta, khi phần gầu to lớn như búa tạ lơ lửng trên đỉnh đầu, ông ta mới hiểu ra đối phương thật sự dám cán nát ông ta.
Ông ta tức khắc sợ tới tái xanh mặt mày, không thèm để ý xem lúc trước mình đã kiêu căng cỡ nào, chỉ biết lăn qua một bên, cắm đầu chạy trối chết.
Ầm ầm…
Chiếc máy xúc hiên ngang lướt qua trước mặt ông ta, một chiếc, hai chiếc… Mười chiếc!
Cỡ chừng mười chiếc xếp hàng lao tới.
Những nơi chúng đi qua, không còn lấy một ngọn cỏ.
Gã đàn ông trung niên kia sợ tới mức chảy đầy mồ hôi hột, hai chân run lẩy bẩy, đũng quần ẩm ướt, nhuốm màu vàng vàng.
La Chí Viễn đi ngang qua người ông ta, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một lần.
“Phá hủy chỗ này cho tôi!”
Ông ta vừa cất tiếng ra lệnh, mười chiếc máy xúc lập tức giơ cao gần, hùng hổ đập mạnh xuống căn nhà trong khu trang viên biệt thự.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cả biệt thự chấn động mãnh liệt, căn nhà đã bị dỡ xuống một phần.
Mấy hòn đá vụn lớn nhỏ thi nhau rơi xuống, căn biệt thự vốn sang trọng giờ phút này đã biến thành một căn nhà sắp sụp.
“Chuyện gì thế, động đất hả?”
Biệt thự rung chấn không ngừng đã làm kinh động tới những người bên trong, vội chạy ra với vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng.
Nhưng khi nhìn thấy mười chiếc máy xúc, cả đám bị dọa choáng váng.
Sau một hồi ngây người, biểu cảm của họ lập tức trở nên dữ tợn.
“Mấy người khinh người quá đáng, đang yên đang lành dựa vào đâu mà lại dỡ nhà của chúng tôi!”
“Dừng tay, nhà sập thì chúng tôi biết ở đâu?”
“…”
Cả đám lòng đầy căm phẫn, trên mặt hiện lên biểu cảm tức giận.
La Chí Viễn lại bật cười khinh miệt: “Khinh người quá đáng? Tôi thấy các người làm chuyện xấu quen tay tới nỗi đã quên mất mình làm gì rồi.”
Vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Hồ trố mắt nhìn nhau, bên trong hiện rõ vẻ chột dạ.
Thân là nhà giàu ở Thành phố Giang, nhà họ Hồ đã quen thói hoành hành ngang ngược, nào đâu nhớ nổi bản thân đã làm ra chuyện gì.
Nhưng họ có thể khẳng định một điều, người đàn ông trung niên trước mặt họ đây chắc chắn là tới để trả thù.
Ai ngờ La Chí Viễn lại xoay lưng, cúi người cung kính mở cửa xe, hỏi Vương Nhất đang ngồi bên trong.
“Ông chủ lớn, tôi làm vậy, anh có hài lòng không?”
Vương Nhất đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra, bình thản đáp “Hủy hết toàn bộ đi.”
“Rõ!”
La Chí Viễn ứng tiếng, sau đó vung tay lên: “Hủy hết toàn bộ!”
Ầm…
Vì vậy, máy xúc càng thêm ra sức dỡ bỏ nhà tổ nhà họ Hồ.
Người nhà họ Hồ há hốc miệng, không ngờ người đàn ông trung niên hiên ngang phong độ kia lại không phải đầu sỏ, kẻ chủ mưu chân chính vẫn còn ngồi trong xe,
Nhìn nhà tổ lung lay sắp đổ, cả đám hét lớn: “Đừng hủy, tôi bảo mấy người đừng hủy!”
Nhưng kẻ chủ mưu này không vô ăn chay, anh thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhổ mạnh một ngụm nước bọt: “Mau cút cho ông, nếu không sẽ hủy luôn mấy người đó!”
Tất cả người nhà họ Hồ sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ đành quay đầu bảo nhau: “Mau mời gia chủ tới!”
Lúc này, trên tầng ba của nhà tổ nhà họ Hồ.
Một ông cụ chừng hơn sáu mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn mười chiếc máy xúc bên ngoài, mặt mày tối đen như mực.
Đó chính là gia chủ nhà họ Hồ, Hồ Cương,
“Ông, bọn họ nhất định là vì cháu mà tới, ông nhớ bảo vệ cháu đấy!”
Đứng đằng sau ông ta là một thanh niên mặt mày bất an, đó là Hồ Minh Chính.
Hồ Cương quay đầu nhìn anh ta, không hứa sẽ bảo vệ, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn.
“Nhà tổ này đã có tuổi thọ gần sáu mươi năm, cũng tới lúc thay mới rồi, hành động này của họ trái lại giúp chúng ta tiết kiệm không ít tiền dỡ nhà.”
Đôi mắt Hồ Cương sâu tựa biển, miệng lẩm bà lẩm bẩm, sau đó, trong đôi mắt tối tăm bỗng lóe lên một chùm sáng rực rỡ.
“Nhưng nhà tổ này được xây dựng từ lức ta còn rất trẻ, lòng đã sớm nảy sinh tình cảm sâu đậm với nó, chúng dám dỡ nhà tổ ngay trước mặt ta, ta nhất định phải bắt chúng trả giá đắt!”
Dứt lời, ông ta nhanh chân bước xuống lầu.
Hồ Minh Chính đứng bên cạnh thấy vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dù thế nào thì anh ta cũng an toàn rồi.
“Dừng tay! “
Trên tầng một căn biệt thự bỗng truyền tới tiếng rống giận đầy vang dội.
Khí thế mạnh mẽ tới nỗi khiến đốc công chỉ huy máy xúc giật nảy mình, phải tạm dừng việc phá dỡ căn nhà.
Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Hồ Cương cất bước vững vàng đi ra ngoài, thổi râu trừng mắt, tức giận nhìn mọi người.
“Là gia chủ! “
“Dám kinh động tới gia chủ, họ chết chắc rồi!”
Trên mặt người nhà họ Hồ tràn ngập phấn khởi, gia chủ của họ chính là định hải thần châm của nhà họ Hồ, trên người ông như có ma lực đặc biệt, dù cục diện có rối rắm cỡ nào, chỉ cần gia chủ ra mặt, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết êm xuôi.
Hồ Minh Chính đi theo phía sau Hồ Cương, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ánh mắt trở nên cứng đờ.
Anh ta chưa gặp La Chí Viễn bao giờ, nhưng anh ta biết chuyện này nhất định có liên quan tới Hồ Hoàng Việt.
“Anh là ai, sao dám tới nhà họ Hồ của tôi dây chuyện?”
Hồ Cương trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, hỏi.
Chí Viễn bật cười, khinh thường đáp: “Một nhà họ Hồ nho nhỏ cũng xứng biết tên của tôi?”
“Làm càn!”
Vừa nói xong, mấy thành viên còn lại trong nhà họ Hồ tức khắc gầm lên, phóng mắt cả Thành phố Giang cũng chưa thấy ai dám bất kính với gia chủ của họ như vậy.
Hồ Cương cũng híp mắt, đánh giá La Chí Viễn một lượt, sau đó lắc đầu: “Anh không phải kẻ chủ mưu thật sự, không xứng bàn chuyện với tôi.”
Chí Viễn bị những lời này chọc cười, giận dữ nói: “Ông biết tôi là ai không…”
Khoảnh khắc ông ta định báo thân phận là tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng ra, bên tai chợt nghe thấy tiếng sập cửa.
Quay đầu nhìn lại, Vương Nhất đã tiến lại gần dưới sự bảo vệ của Lãnh Nhan và Hồng Phật.
“Vậy tôi xứng không?”
Anh bâng quơ hỏi một câu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Hồ Cương nhưng ánh mắt lại lạnh tới cùng cực.
“Cậu là ai?”
Hồ Cương cảm thán sự trẻ tuổi của Vương Nhất, đồng thời vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc anh và nhà họ Hồ có mối thâm cừu đại hận gì mà lại muốn hủy nhà tổ của họ.
Hồ Minh Chính đứng phía sau sợ mới biến sắc, tay chỉ vào Vương Nhất, mặt mày kích động: “Ông, chính là anh ta, chính anh ta đã âm mưu quỷ kế để lừa lấy tập đoàn Cự Phong từ tay của cháu!”
Hồ Cương tức khắc hiểu thấu mọi chuyện, bỗng dưng xoay người tát một cái vào mặt Hồ Minh Chính, nét mặt già nua run run: “Đồ vô dụng! Thịt dâng tới miệng còn bị kẻ khác cướp mất.
“…”
Hồ Minh Chính ôm má, biểu cảm sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, nỗi căm hận Vương Nhất cũng càng thêm sâu sắc.
“Tôi không có hứng nhìn nhà mấy người dạy con, dạy cháu, giao Hồ Minh Chính ra, đồng thời bảo tất cả thành viên nhà họ Hồ lần lượt quỳ xuống dập đầu với Hồ Hoàng Việt, vậy thì tôi sẽ tha cho nhà họ Hồ các người một mạng!”
Vương Nhất bỗng mở miệng, giọng điệu ung dung thong thả lại mang theo khí thế không cho phép từ chối.
Hồ Cương giật nảy mình, sắc lạnh xẹt qua đáy mắt, ông ta đã nhìn thấu ý định của Vương Nhất rồi, anh tới đây là để báo thù cho Hồ Hoàng Việt.
Chỉ là, yêu cầu đưa ra quá khắc nghiệt, không chỉ phải giao ra Hồ Minh Chính, mà còn muốn toàn bộ người nhà họ Hồ lần lượt quỳ xuống dập đầu tạ tội với Hồ Hoàng Việt, đúng là khinh người quá đáng.
“Ông, anh ta chỉ là thằng ở rể không biết trời cao đất rộng thôi, không đáng sợ đâu, mau giết anh ta đi!” Hồ Minh Chính đứng bên cạnh la hét.
Bốp!
Hồ Cương lại quăng cho anh ta một bạt tay, giận tím mặt nói: “Thằng phế vật như mày câm miệng lại cho tao!”
Không đáng sợ?
Hồ Cương không phải Hồ Minh Chính, ông ta đã sống hơn sáu mươi năm rồi, từng gặp rất nhiều người trẻ tuổi, nhưng không một ai có thể gây áp lực lớn cho ông ta như Vương Nhất.
Hơn nữa, ông ta không nhìn thấu được thanh niên này, tựa như mắt phàm đối diện với biển sao trời mênh mông rộng lớn vật, lực bất tòng tâm.
“Nếu tôi không đáp ứng cái nào hết?”
Hồ Cương lạnh lùng mở miệng, căm tức nhìn Vương Nhất.
“Không cho phép các người không đáp ứng!”
Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng, miệng hét lớn: “Nội trong hôm nay, phá dỡ toàn bộ nhà cửa thuộc quyền sở hữu của nhà họ Hồ, dù trong nhà có người sống cũng vẫn phá, không được bỏ sót!”
“Cậu dám!”
Hồ Cương giận dữ, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, tức tối nhìn Vương Nhất.
Nhưng không một ai đáp lại ông ta, mười chiếc máy xúc đồng loạt khởi công, thế không thể đỡ, đâm thẳng vào nhà tổ.
Ầm…
Một tiếng động thật lớn vang lên, bụi mờ bay đầy trời.
Nhà tổ đã vượt qua sáu mươi năm mưa gió của nhà họ Hồ, sụp rồi.